
u được?”. Trần
Tầm cười nói: “Cậu đừng khóc nữa, thực ra trước đây tớ đã từng muốn nói với cậu
nhưng vì ngại nên không nói. Cậu có biết không? Cậu mà khóc là mặt lại đỏ như
gấc, cộng với kiểu tóc này của cậu, giống hệt quả đầu nấm đỏ của Marilyn
Monroe, nhìn buồn cười lắm!”.
“Đáng ghét! Có cậu mới
giống nấm ấy! À không! Cậu giống con rùa! vỏ cứng hơn đá!”. Lâm Gia Mạt liền
bật cười, tự đáy lòng cô vô cùng biết ơn Trần Tầm và cuối cùng cũng đã yên tâm
hơn. Cô tin rằng chỉ cần Trần Tầm muốn làm chuyện này thì nhất định sẽ làm
được.
Thực ra hồi mới nhập học,
Trần Tầm cũng đã từng chơi một thời gian trong đội bóng rổ. Nhưng vì cậu vốn là
người hay làm việc theo cảm hứng, cuối cùng vì không chịu được chế độ luyện tập
quy củ đi sớm về muộn, đơn điệu vô vị nên đã xin rút ra khỏi đội bóng của
trường. Đúng là đội bóng rổ của trường F nghiêm khắc hơn các đội bóng thông
thường, đặc biệt dưới sự dẫn dắt của huấn luyện viên và đội trưởng Tô Khải,
không có lòng nhiệt tình lớn lao với bóng rổ, chắc chắn sẽ khó theo đuổi được
lâu dài. Kĩ thuật của Trần Tầm cũng khá ổn, thời điểm cậu rút khỏi đội bóng, Tô
Khải vẫn còn cảm thấy tiếc. Sau khi Triệu Diệp bị thương, không phải Tô Khải
không nghĩ đến việc cho Trần Tầm vào thay, nhưng vì học sinh vẫn coi việc học
là trên hết, học sinh lớp 12 đều phải đối mặt với kì thi đại học, cuối học kì
này, Trần Tầm và mọi người vừa phải tham gia kì thi chung của thành phố, vừa
phải tham gia kì thi chia khối tự nhiên và xã hội, cậu cũng ngại không muốn bắt
Trần Tầm gánh vác trách nhiệm nặng nề nà
Thế nên lần này Trần Tầm
chủ động đến tìm cậu ta, chẳng khác gì đưa tay cứu trợ đúng lúc lâm nguy, Tô
Khải mừng đến nỗi không thốt lên được lời nào, chỉ ra sức vỗ vai Trần Tầm, nhắc
đi nhắc lại rằng: “Hay quá! Hay quá!”.
Trước sự quyết định của
Trần Tầm, Phương Hồi cũng hoàn toàn ủng hộ. Thời gian đó gần như ngày nào tan
học xong, cô cũng ở lại với Lâm Gia Mạt để xem đội luyện tập, giúp bọn họ mua
nước, làm việc vặt. Công lao đóng góp thầm lặng của cô đã khiến cho cả đội bóng
đều đánh giá rất cao, Tô Khải thường xuyên ghé sát vào Trần Tầm nói: “Sao cậu
lại vớ được cô bạn tuyệt thế nhỉ? Thật không thể chê được điểm nào, cậu đừng có
ngắm nhiều hoa đẹp mà lóa mắt, làm gì có lỗi với người ta nhé!”. Trần Tầm luôn
trả lời rất hãnh diện rằng: “Làm sao có chuyện đó được! Làm sao có thể như thế
được?”.
Còn trong giai đoạn đó,
gần như Lâm Gia Mạt đã bỏ ra mọi nhiệt huyết tuổi trẻ của mình. So với lúc đầu
chỉ vì Tô Khải, hiện giờ cô có nhiều tình cảm gửi gắm trong đó hơn. Giữa cái
được và cái mất, Lâm Gia Mạt dần dần chín chắn hơn, cái mà cô mong muốn có được
không nhiều, được nhìn thấy vẻ chuyên tâm của Tô Khải trên sân, được đi cùng
với anh đoạn đường dài trăm mét từ cổng trường đến ngã tư là cô đã thấy vui lắm
rồi.
Trên quãng đường chỉ dài
trăm mét đó, thỉnh thoảng Tô Khải cũng nhắc đến Trịnh Tuyết, chính vì thế dần
dần Lâm Gia Mạt đã biết chuyện cuối cùng Trịnh Tuyết quyết định lựa chọn con
đường đi du học nước ngoài và một số ít thủ tục. Có thể nói quá trình này chính
là quá trình Trịnh Tuyết và Tô Khải mỗi lúc một xa nhau hơn, mỗi lần kể đến
đây, cô luôn nhìn thấy vẻ buồn bã thoáng qua trong mắt Tô Khải. Trong ngày xuân
với ánh nắng rực rỡ đó, dường như cô đã cảm nhận trước được bầu không khí chia
tay trước đám Phương Hồi.
Trịnh Tuyết rất ít khi
đến xem Tô Khải chơi bóng, đến giai đoạn cô chuẩn bị đi, cô không còn đến nữa.
Lâm Gia Mạt biết rõ hơn ai hết, đằng sau chiếc bóng chuyền bóng kiên cường của
Tô Khải chứa đựng tình cảm sâu nặng như thế nào. Tình cảm này tích tụ thành
luồng sức mạnh lớn lao, dẫn dắt đội bóng rổ của trường F, không ngừng tiến bước
trên con đường chinh phục cúp Nike. Chính vì vậy, trong mỗi lần thắng lợi hoan
hô, cô đều vô cùng thương Tô Khải, thực sự rất thương.
Trường F vượt qua rào cản
và vào được bán kết, trận đấu đó cũng được chơi ở sân trường F. Những chỗ có
thể đứng bên ngoài sân bóng rổ đã được mọi người vây kín. Triệu Diệp cũng xuống
xem, kể từ khi Trần Tầm ra sân thay cậu, nỗi buồn trong lòng cậu cũng đã vơi bớt
được phần nào. Cậu biết Trần Tầm và mọi người làm thế là vì mình, đều mong mình
sớm vui vẻ trở lại. Nhìn thấy bạn bè tận tình như vậy, một chàng trai như cậu
cũng ngại trầm trọng hóa vấn đề. Hơn nữa, cậu vẫn thấy quý mến Lâm Gia Mạt, vẫn
muốn được sánh vai đứng bên cô, cho dù không phải là người yêu của nhau cũng
được.
Quá trình thi đấu diễn ra
rất quyết liệt, hai đội bám sát nhau về điểm số, đều tranh giành bóng rất hăng.
Khán giả ngoài sân đều rất hồi hộp trước tình hình căng thẳng này, liên tục hò
reo cổ vũ cho đội mình, hô lớn: “Phòng thủ! Phòng thủ! Phòng thủ!”.
Còn Phương Hồi đứng ở
ngoài sân, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Hôm đó Trần Tầm ngây ngấy sốt,
giờ học buổi sáng cậu toàn gục mặt xuống bàn, mãi cho đến bây giờ cũng chưa hết
sốt, lúc nào không có bóng là khom người xuống nghỉ một lát, Phương Hồi sợ cậu
không chịu nổi, lại sốt cao hơn. Không nằm ngoài sự dự đoán của cô