
t thúc, Tô Khải đã
bật khóc. Cậu la hét như một đứa trẻ và chạy ra ngoài sân, ôm chặt Triệu Diệp,
miệng nói liên hồi: “Vô địch! Bọn mình vô địch rồi!”. Bị kéo lấy cánh tay,
Triệu Diệp cũng thấy đau, nhưng cậu không còn quan tâm đến những cái đó, cũng
vừa nhảy lên vừa hét: “Vô địch! Vô địch!”.
Trên ghế khán giả, Lâm
Gia Mạt ôm chặt vai Phương Hồi và khóc hu hu. Phương Hồi ôm lấy bạn, vừa an ủi
Lâm Gia Mạt vừa ngoái đầu tìm bóng dá Trần Tầm trong sân, cô đang nhìn thì nghe
thấy dưới lan can có người đang gọi lớn tên cô. Cô cúi đầu xuống, nhìn thấy
Trần Tầm đang vẫy tay với cô, cậu giơ cao ngón trỏ lên, thể hiện số một.
Phương Hồi nói, lúc đó cô
có cảm giác rằng Trần Tầm giống như vị anh hùng đang khải hoàn, trên người tỏa
ra ánh hào quang rực rỡ, người anh hùng được ngàn người chú ý đó lại chỉ tặng
nụ cười cho cô, chính vì thế khiến cô vô cùng ngất ngây, hạnh phúc. Và cũng
chính từ lúc đó, cô bắt đầu tìm kiếm sự duy nhất mà Trần Tầm dành cho mình, chỉ
chú ý đến cô, chỉ đưa tay kéo cô, chỉ mỉm cười với cô.
Tôi nghĩ suy nghĩ đó của
Phương Hồi là một suy nghĩ dễ thương, ấu trĩ của một cô gái trẻ, cô đã quên một
điều rằng, sở dĩ anh hùng là anh hùng, là do anh ta được rất nhiều người tôn
sùng, nếu chỉ đứng trước một mình cô thì anh ta không thể được gọi là anh hùng.
Nguyện vọng của Phương Hồi ắt sẽ trở thành sự trói buộc đối với Trần Tầm và đến
cuối cùng, sẽ trói chặt cô.
Tối đến tất cả các cầu
thủ trong đội bóng và “người nhà” của họ đã ăn uống một bữa để chúc mừng chiến
thắng, huấn luyện viên đưa họ đến nhà hàng Mi Châu Đông Pha, nói thích ăn gì cứ
việc gọi, thầy sẽ trả tiền. Đối với các cầu thủ đã quen với món thịt gà xào hạt
điều trong nhà hàng Vũ Hoa thì đây chẳng khác gì chế độ đãi ngộ dành cho đội
tuyển quốc gia, cậu nào miệng cũng ngọt như mía lùi, ai cũng hồ hởi nói giành
được chức vô địch tuyệt vời thật, huấn luyện viên được tăng lương, bọn họ được
đến quán Đông Pha ăn, khiến huấn luyện viên khóc dở mếu dở.
Trong bữa ăn, Tô Khải vô
cùng hào hứng, lần lượt chúc rượu tất cả các cầu thủ, uống rất nhiệt tình. Mọi
người đều nghĩ chắc tại cậu mừng quá, nhưng Lâm Gia Mạt lại cảm thấy có cái gì
đó bất thường, dù mừng đến đâu cũng không thể uống nhiều như vậy, giống như nốc
rượu cho mỗi mình mình vậy.
Một lát sau, trong lúc
tất cả mọi người đều đang hào hứng chuyện trò, khen ngợi nhau, Tô Khải bèn đi
ra ngoài một mình. Lâm Gia Mạt để ý rất kĩ, mười phút sau, không thấy anh quay
lại, tranh thủ lúc mọi người không chú ý, cô liền lẻn ra ngoài. Lâm Gia Mạt ra
đến cửa, nhìn thấy Tô Khải đang ngồi dưới bậc cầu thang, lặng lẽ nhìn ra ngoài
đường. Cô liền đứng sau vỗ anh một cái rồi ngồi xuống bên cạnh hỏi: “Sao anh
lại một mình chui ra đây? Anh nôn à?”.>“Không? Trong mắt em, anh kém tắm vậy
sao? Anh ra đây ngồi một lát thôi”. Tô Khải liền cười hỏi: “Sao em lại ra
đây?”.
“Em... em cũng muốn ra
ngồi một lát!”. Lâm Gia Mạt đỏ bừng mặt, cúi đầu xuống nói nhỏ.
“Thực ra nói đi rồi nói
lại, nếu nôn được thì đã tốt”. Tô Khải thở dài nói.
“Tại sao?”. Lâm Gia Mạt
hỏi với vẻ thắc mắc.
“Không sao, anh chỉ cảm
thấy ngày hôm nay trôi qua rất không chân thực”. Tô Khải ngước mắt lên trời trả
lời.
“Có gì mà không chân
thực! Hay là em mang cúp ra cho anh xem nhé?”.
“Ngốc ạ! Định trêu anh
à!”. Tô Khải liếc cô nói.
“Đâu có... em đâu có…”.
“Anh biết rồi, trêu em
vậy thôi! Hôm nay em sao vậy? Có vẻ cũng không hoạt bát cho lắm đúng không?”.
Lâm Gia Mạt nhìn nghiêng
khuôn mặt Tô Khải rồi lặng lẽ thở dài, trước mặt Tô Khải, cô đã bao giờ hoạt
bát đâu, nếu mà hoạt bát thật thì có lẽ đã không lún sâu như bây giờ.
“Gia Mạt, em đã bao giờ
được đi máy bay chưa?”. Đột nhiên Tô Khải hỏi.
“Em chưa, anh được đi bao
giờ chưa?”.
“Anh cũng chưa, em bảo
ngồi trên máy bay có nhìn thấy gì dưới đất không?”.
“Nhìn thấy, nhưng chắc
chắn rất nhỏ”.
“Thế nếu anh cầm pháo
hoa, trên máy bay có nhìn thấy
“Em không biết, chắc là
nhìn thấy được”.
“Thế em có biết ở đâu bán
pháo hoa không?”.
“Cái này làm sao có bán
được! Tìm cả Bắc Kinh cũng không có, muốn mua thì phải sang tỉnh khác”.
“Ừ, hiện đã cấm đốt pháo
rồi mà”.
“Anh uống nhiều rồi hả?
Tự nhiên lại nói đến cái đó làm gì?”.
“Hơ hơ, có lẽ là hơi quá
chén”. Tô Khải lấy tay che mặt, nói lẩm bẩm.
“Rốt cuộc là anh làm sao
vậy?”. Lâm Gia Mạt quay sang, nhìn thẳng vào Tô Khải hỏi.
“Hôm nay... Trịnh Tuyết
ra nước ngoài rồi”. Tô Khải bỏ tay xuống nhìn Gia Mạt và nói với giọng chán
chường, trong tích tắc đó, Lâm Gia Mạt nhìn thấy nước mắt thấp thoáng trong mắt
anh.
“Vậy hả?”. Lâm Gia Mạt
cảm thấy trái tim mình nhói lên, dần dần cô đã cảm nhận được nỗi đau của Tô
Khải, nỗi đau dường như ngay cả thở cũng rất khó khăn.
“Ừ, có lẽ hiện giờ đang ở
ngay trên đầu bọn mình đó”. Tô Khải chỉ tay lên trời nói.
“Thế nên anh muốn bắn
pháo hoa đúng không?”.
“Ừ... ngớ ngẩn lắm phải
không?”. Tô Khải cười với vẻ chua chát rồi cúi đầu xuống: “Em xem rõ ràng là
chị ấy có thể thi được vào một trường khá ổn ở
Trung Quốc, thế thì việc
gì phải ra n