
g của hắn
kia! Thôi, đưa cho hắn uống đi!”. Kiều Nhiên cười nói.
“Thế... có được không?.”
Phương Hồi nhìn Kiều Nhiên hỏi.
“Không sao! Hắn ta lắm
chuyện quá! Tớ không cần!”.
“Ông thử chạy một vòng sẽ
biết ngay thôi mà!”. Trần Tầm đón lấy lon nước, uống một hơi dài rồi nói: “Tớ
phải lên nghỉ lát đã…”.
Trần Tầm đi trước, Phương
Hồi theo sau, đột nhiên cô lại dừng lại, quay lại nói với Kiều Nhiên: “Cảm ơn
cậu nhé, cậu ấy chỉ thế thôi, lát nữa tớ sẽ đi mua cho cậu một lon!”.
“Không cần thật mà”. Kiều
Nhiên khua tay nói: “Cậu cổ vũ cho tớ vài tiếng là được”.
Ánh nắng phía đối diện có
phần chói mắt, Phương Hồi nheo mắt lại, khẽ gật đầu. Kiều Nhiên nhìn cô, vui vẻ
đưa ngón tay lên biểu thị chữ V.
Chỉ tiếc là cuối cùng
Phương Hồi cũng không cổ vũ được cho Kiều Nhiên, trong lúc Kiều Nhiên chạy,
Phương Hồi cùng Trần Tầm đi vào đường chạy dài 1.500m. Trần Tầm vừa nhún chân,
vừa khe khẽ hát, Phương Hồi kẹp lại cho cậu biển ghi số báo danh, hỏi: “Bây giờ
khỏe rồi chứ?”.
“Ừ! Uống xong Red Bull
thấy khá hơn nhiều!”. Trần Tầm lấy tay chọc nhẹ vào cô hỏi: “Này! Cậu đã bao
giờ được nghe bài hát tớ đang hát không? Có hay không?”.
“Không nghe r lắm, cũng
tạm”.
“Cũng tạm? Hay thế còn
gì! Bài này là do một ban nhạc mà tớ thích nhất viết lời, tên bài hát là Dòng
sông, hay tuyệt vời!”.
“Vậy hả?”. Phương Hồi chỉ
hỏi vậy, cô biết Trần Tầm rất mê nhạc rock, nhưng cô lại không hiểu gì nhiều.
“Ừ! Hiện giờ những người
chơi guitar đều biết, ban nhạc Co Giật, rất bốc! Tôn Đào còn quen một ca sĩ của
họ! Hôm nào tớ đưa cậu đi xem một lần là cậu sẽ biết!”.
“Ừ, mau vào đi, chuẩn bị
bắt đầu rồi đấy”. Mỗi lần nghe đến tên của đám bạn thời để chỏm của cậu, Phương
Hồi thường đáp lại rất thờ ơ. Cô biết Trần Tầm không thực hiện đúng những gì đã
hứa, không liên lạc nhiều với bọn họ nữa và bản thân cô cũng không biết làm
cách nào để quên đi chuyện cũ. Cả hai đều cảm thấy có cái gì đó ngại ngùng
trong chuyện này, Trần Tầm và Phương Hồi không biết phải giải quyết thế nào mà
chỉ biết lựa chọn né tránh mà thôi.
“Cố lên nhé! Nếu thấy khó
chịu thì cứ xin thầy giáo ra! Tớ đứng ngoài đợi cậu!”. Phương Hồi dặn dò thêm.
“Xin ra? Không được! Như
thế mất mặt lắm! Cậu cứ đợi nhé!”. Trần Tầm nói rất kiêu hãnh.
Phương Hồi liền cười và
đứng ngoài đường chạy. Trong quá trình thi đấu, cô dõi theo Trần Tầm rất chăm
chú, chẳng mấy chốc đã đi quanh đường chạy một vòng, Trần Tầm chạy 1.500m, cô
đi bộ 800m. Mặc dù không được giải gì, nhưng Trần Tầm vẫn kiên trì đến cùng,
mãi cho đến khi cậu về đến đích, Phương Hồi mới lên khán đài.
Thấy cô bước đến, Lâm Gia
Mạt vội nhét giấy bút vào tay cho cô, nét mặt lộ rõ vẻ không vui: “Haizz, cuối
cùng thì cậu đã quay lại! Mau viết hai tin đi! Tớ thực sự hết vốn rồi, nào là
oai phong lẫm liệt, tràn đầy sức sống, tinh thần thể thao... tớ đều đã viết,
chỉ còn thiếu cụm từ tinh thần thép nữa thôi! Rốt cuộc hai đứa mình ai là lớp
phó tuyên truyền hả?!”.
“Sorry, sorry nhé! Vừa
nãy tớ chỉ mải xem Trần Tầm chạy 1.500m”. Phương Hồi vội vàng xin lỗi bạn.
“Nhìn thấy rồi hả!”. Lâm
Gia Mạt liền lườm cô một cái: “Không phải tớ lắm điều đâu, nhưng tớ thấy cách
cậu thích người ta thật ngờ nghệch! Cậu ấy chạy thì mặc kệ cậu ấy, cậu cứ đi
vòng quanh sân làm gì?”.
“Tớ... tớ chỉ muốn xem
thôi...”. Phương Hồi ngượng ngùng cúi đầu xuống và bắt đầu viết đại khái xuống
giấy.
“Cậu cẩn thận đấy, đừng
viết tin của lớp 11[1'> thành tin riêng dành cho bạn Trần Tầm nhé!”. Lâm Gia Mạt
tiếp tục chọc cô.
“Ghét cậu quá!”. Phương
Hồi giơ tay lên đánh, Lâm Gia Mạt liền cười và tránh đi, không may va ngay vào
Triệu Diệp ngồi sau.
Lúc này tay Triệu Diệp đã
tháo bột, nhưng vẫn còn đang bị nẹp, dây tàng buộc trên cổ, nhìn cũng hơi nhếch
nhác. Hai đứa nhìn nhau một cái rồi vội vàng tránh ra, dường như đã chạm phải
cái gì ô uế lắm, người bên trái, người bên phải, rất ăn ý, dường như né tránh
đã trở thành thói quen.
Lâm Gia Mạt vòng ra sau
chỗ Phương Hồi rồi ngồi xuống, tay chống cằm, nhìn xuống đường chạy, khẽ thở
dài nói: “Thực ra... ngờ nghệch như cậu bây giờ cũng hay”.
“Gì cơ?”. Phương Hồi
ngoảnh đầu lại, ánh mắt vẫn trong ngần.
“Không có gì, thôi viết
đi!”. Lâm Gia Mạt lấy tay xoay đầu cô lại.
Đài phát thanh phía xe
vọng lên tiếng phát thanh viên, rất trầm cảm: Bản tin của lớp 11[1'>: Niềm vui
và nỗi buồn trên sân vận động đều chân thực như vậy, không có cái gì là chúng
ta không thể chinh phục! Hãy tôn trọng từng giây và tận hưởng từng ngày. Hết
mình, hết mình, hết mình! Cố lên, cố lên, cố lên! Tương lai của chúng ta không
phải là giấc mơ!”.
Sau khi ngày hội thao kết
thúc, Trần Tầm kéo Phương Hồi đi nghe buổi biểu diễn của ban nhạc Co Giật gì đó
cho bằng được, Phương Hồi không hề hào hứng, nhưng cô không muốn làm Trần Tầm
mất hứng, đành phải miễn cưỡng đi theo cậu
Trần Tầm đã đổi sang một
chiếc xe đạp mới, chiếc xe cũ của cậu bị trộm lấy mất ở cửa quán ăn. Hồi đó nạn
ăn trộm xe đạp ở Bắc Kinh rất phổ biến, gần như không có ai đi xe đạp mà chưa
từng mất xe. Xe tốt, xe xấu đều mất