
n người đàn ông hoàn toàn bị dục
vọng khống chế trước mắt, tôi bất giác nhớ đến những chuyện trước kia. Nhớ đến
chuyện tôi nằm gối đầu lên chân anh để anh sấy tóc, để cảm nhận sự dịu dàng của
ngón tay anh trong mái tóc tôi. Nhớ đến cảnh anh tiễn tôi lên máy bay, nhẹ
nhàng nắm tay tôi, hỏi tôi bao giờ mới trở về. Tôi còn nhớ lúc ngủ say, anh ôm
tôi từ phía sau, vòng tay ấm áp và an lành như vậy... Nước mắt chảy dài khỏi bờ
mi của tôi.
Cảnh Mạc Vũ hôn lên giọt nước mắt của tôi, giọng nói say rượu
của anh bộc lộ cảm tính hiếm thấy: “Chẳng phải em rất yêu tôi? Chẳng phải em
thích nhất tôi đối xử với em như vậy? Tại sao em còn khóc?”
“Có câu nói, con người một đời phải làm mấy việc khiến bản
thân hối hận, cuộc đời mới hoàn chỉnh. Cả đời này tôi chỉ làm hai chuyện khiến
cuộc đời tôi hoàn chỉnh, thứ nhất là yêu anh, thứ hai là lấy anh...”
Cảnh Mạc Vũ nghiến răng, cởi quần áo, hai tay kéo hai chân
tôi, một cú nhấn người đâm mạnh vào. Không đợi tôi thích ứng với cảm giác đau
đớn đến bất ngờ, anh đã bắt đầu vận động điên cuồng. Hai chân tôi gác lên người
anh, thân hình lắc lư điên đảo. Cảm giác đau đớn tột cùng khiến tôi có cảm giác
như bay lượn bên vách vực thẳm. Sau khi nỗi choáng váng, quay cuồng trôi qua,
tôi không biết đang rơi xuống vực sâu vô tận hay bay lên đỉnh cao hoan lạc...
Sau vài cú nhấn người, Cảnh Mạc Vũ lật người tôi, một tay
anh đỡ lưng tôi, tiến vào cơ thể tôi từ phía sau, một tay anh đỡ gáy tôi, ép
tôi quay lại để anh hôn đến nghẹt thở. Tôi đẩy người anh, không những anh chẳng
nhúc nhích mà càng thêm hung hãn khiến bụng dưới của tôi co rút kịch liệt.
Khoái cảm đến như thác lũ, đợt này cao hơn đợt trước, thậm chí như trút xuống,
nhấn chìm mọi đau đớn, nhấn chìm mọi bi thương...
Cuối cùng, tôi cũng không phân biệt rõ là đau khổ hay sung sướng,
tôi chỉ biết chúng tôi cởi bỏ hết quần áo, hai cơ thể lõa lồ quấn chặt lấy
nhau, phóng túng giao hợp đến nơi sâu thẳm nhất trong đêm tối.
Cũng không biết bao lâu sau, khi anh hoàn toàn giải phóng
dục vọng trong cơ thể tôi, hai đùi tôi đã tê cứng đến không thể khép lại, thân
dưới tôi sưng tấy khó chịu vô cùng, vẻ say rượu trong mắt anh đã vơi đi nhiều,
anh lặng lẽ ngắm những vết bầm tím trên cơ thể tôi. Tôi chống tay xuống giường,
ngồi dậy, nhặt quần áo vứt bừa bãi mặc vào người. Một điều may mắn là áo khoác
ngoài của tôi vẫn còn nguyên vẹn.
“Bây giờ anh có thể tha thứ cho ba chưa?” Tôi hỏi.
“Em... em nghĩ tôi sẽ làm thế nào?”
“Bất kể là ai, tôi tin anh sẽ có cách cứu ba.”
Cảnh Mạc Vũ ngập ngừng một lát rồi mở miệng: “Có người nộp
chứng cứ xác thực lên trung ương. Bên trên rất xem trọng vụ này, trực tiếp cử
tổ chuyên án đi điều tra. Đến mức độ này, không ai dám làm bừa.”
“Chỉ cần chưa định tội thì kiểu gì cũng có cách. Anh có thế
tiếp xúc với người của tổ chuyên án, tìm người khác gánh tội thay.”
Cảnh Mạc Vũ lắc đầu. “Vô dụng thôi, kẻ tố cáo không chịu
buông tha, việc này rất khó giải quyết.”
“Vậy anh hãy nói cho tôi biết người tố cáo là ai để tôi đi
cầu xin người đó. Bất kể người đó muốn gì tôi cũng có thể cho, chỉ cần người đó
tha cho ba tôi...”
“Em còn gì có thể cho hắn? Thân thể của em sao?” Ý cười trên
khóe miệng Cảnh Mạc Vũ càng trở nên lạnh lẽo. “Em tưởng Văn Triết Lỗi còn muốn
sao?”
Tôi nghĩ mình nghe nhầm, hỏi lại: “Anh nói gì cơ?”
“Hắn là con trai người vợ đầu tiên của Phó Hạ Dương. Sau khi
ba mẹ ly hôn, hắn theo mẹ sang Anh, đổi sang họ mẹ. Ba năm trước, Phó Hạ Dương
qua đời, hắn về nước, đích thân giám định tử thi. Hắn cho rằng ba hắn bị người
khác hại chết. Em có biết người hại chết ba hắn là ai không?”
Tôi ra sức lắc đầu, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Tôi không
hiểu anh đang nói gì, càng không hiểu người đàn ông mặc áo blouse trắng dịu
dàng, nho nhã Văn Triết Lỗi, người đàn ông ôm tôi nói: “Anh yêu em” lúc tôi cần
nhất... rốt cuộc có phải người đàn ông trong lòng đầy thù hận mà Cảnh Mạc Vũ
nhắc tới.
“Là tôi và Hứa Tiểu Nặc. Bởi ba không muốn Phó Hạ Dương tiết
lộ những điều không nên nói...”
Tim tôi lại bắt đầu nhói đau.
“Lúc em cần, hắn sẽ nói: “Anh yêu em”, hắn khuyên em bỏ đứa
con trong bụng, khuyên em ly hôn rồi lấy hắn. Em tưởng hắn thật sự yêu em? Từ
đầu đến cuối, hắn chỉ lợi dụng em mà thôi. Hắn từng tìm đến Hứa Tiểu Nặc, hy
vọng cô ta nói cho hắn biết chứng cứ giấu ở đâu nhưng Hứa Tiểu Nặc luôn ngậm
miệng. Hứa Tiểu Nặc một tháng nay không có tin tức, cho đến mấy ngày trước,
nhân viên quản lý két bảo hiểm của ngân hàng giao chìa khóa cho Văn Triết Lỗi
theo lời dặn dò của cô ta…”
“Không, đây không phải là sự thật!” Tôi cầm điện thoại định
gọi cho Văn Triết Lỗi, hỏi xem có phải từ trước đến nay anh ta đều lợi dụng
tôi, hãm hại ba tôi, hỏi xem anh ta muốn thế nào mới chịu buông tha cho Cảnh
gia?
Cảnh Mạc Vũ lập tức giằng điện thoại trong tay tôi, ném
xuống đất. “Đến nước này rồi em vẫn còn tin hắn mà không chịu tin tôi?”
Tin ư? Bây giờ tôi không thể tin bất cứ người nào. Đến bản
thân tôi còn lừa dối anh, tôi có thể trông mong ai nói những lời chân thật với
mình?
“Em t