
ưởng Hứa Tiểu Nặc có thể nghĩ ra trò tặng hoa bách hợp
cho em, thêm xạ hương và đinh hương vào hương liệu gây kích thích hay sao? Đều
là Văn Triết Lỗi bày trò. Hắn cố ý làm những chuyện này nhằm chia rẽ vợ chồng
chúng ta, khiến Hứa Tiểu Nặc hết hy vọng với tôi... Sau đó, hắn sẽ đưa người
của Cảnh gia vào tù.”
…
***
Phố Trường An đèn điện lộng lẫy, sáng choang, chiếu cả bể
dâu của thành phố có lịch sử mấy nghìn năm này. Nơi đây là trung tâm văn hóa,
chính trị nhưng tôi không nhìn thấy sự phồn vinh và hưng thịnh mà chỉ thấy thối
rữa và bẩn thỉu, xây dựng trên một cái lồng của quyền lực và dục vọng.
Ánh đèn trước mắt trở nên mơ hồ, từng giọt nước mắt rơi
xuống bàn tay của Cảnh Mạc Vũ đang định chạm vào mặt tôi. Nước mắt của tôi chắc
rất lạnh, nếu không, bàn tay anh sao lại run rẩy...
Cảnh Mạc Vũ thu tay về, giọng ôn hòa hơn: “Ngôn Ngôn, ba đã
phạm phải nhiều lỗi lầm, có kết cục ngày hôm nay, cũng là bị quả báo…”
“Nhưng dù sao ông cũng là ba tôi, dù chỉ còn một tia hy
vọng, tôi cũng không thể chống mắt nhìn ông ngồi tù.”
Làm sao tôi không hiểu, cho đến ngày hôm nay, rốt cuộc ai
đúng ai sai, ai có lỗi với ai? Xét cho cùng, tất cả đều là lỗi của ba tôi. Bốn
mươi năm tung hoành hắc đạo, ông đã có quá nhiều món nợ. Ông nợ Cảnh Mạc Vũ, nợ
cả Văn Triết Lỗi nhưng ông cũng là ba tôi, bất kể làm sai chuyện gì, ông vẫn là
người cha tốt nhất trên đời này.
“Anh thật sự không có cách nào cứu ba?” Tôi nhìn Cảnh Mạc Vũ
bằng ánh mắt khẩn cầu, mong chờ anh cho tôi một tia hy vọng.
Cảnh Mạc Vũ quay mặt đi chỗ khác nên tôi không nhìn rõ vẻ
mặt anh.
“Tôi hiểu rồi.”
Tôi mặc áo khoác, ngồi xổm xuống đất nhặt mảnh vỡ của chiếc
điện thoại, chuẩn bị rời đi.
Cảnh Mạc Vũ nắm cổ tay tôi, rất chặt. “Muộn như vậy rồi em
còn đi đâu? Đợi đến khi trời sáng rồi hãy đi.”
“Tôi đã đặt phòng ở bên dưới rồi.” Tôi chậm rãi kéo từng
ngón tay đang siết chặt của anh. “Tối nay, tôi không làm phiền anh nữa.”
Biết giữ tôi lại cũng chẳng có ý nghĩa gì, Cảnh Mạc Vũ không
ép tôi. Trước khi tôi rời khỏi phòng, anh hỏi tôi câu cuối cùng: “Em đến đây
chỉ với mục đích cầu xin tôi cứu ba?”
“Đúng vậy, nếu có cách khác, tôi đã không đến tìm anh!”
“Có phải chỉ cần cứu ba, cho dù phải mất thứ gì, em đều chấp
nhận...?”
“Đúng vậy!”
Những thứ không muốn đánh mất, tôi đều mất cả rồi, tôi còn
sợ mất điều gì nữa chứ?
Trong phòng tắm xa lạ, tôi ngâm mình trong làn nước nóng.
Nước nóng chạm vào những vết thương trên người tôi, để lại cảm giác đau đớn mãi
không tan biến.
Tôi thích cảm giác đau đớn này, nó khiến tôi tỉnh táo, khiến
tôi không còn sức để yêu, để nhung nhớ, để lưu luyến.
Tôi ngồi trên giường đến khi trời sáng tóc mới khô, tôi thay
bộ quần áo mới mua ở cửa hàng thời trang trong khách sạn. Sau đó, tôi lên
chuyến bay sớm nhất về thành phố T.
Đến cổng bệnh viện của thành phố T, tôi gọi điện cho Văn
Triết Lỗi. “Tôi đang ở quán cà phê Thượng Đảo đối diện bệnh viện các anh, rảnh
thì qua đây đi!”
“Được.”
Tôi gọi một chai rượu vang, vừa nhấm nháp vừa chờ đợi.
Uống hết nửa chai, bóng một người mặc áo blouse trắng đứng
trước mặt tôi. Tôi không ngẩng đầu nhưng ngửi thấy mùi thuốc khử trùng phảng
phất, tôi biết anh ta đã tới.
“Anh ngồi đi!”
“Cám ơn!” Văn Triết Lỗi ngồi đối diện tôi. Nhìn thấy ly rượu
trong tay tôi, anh ta nói khẽ: “Cô không nên uống rượu.”
Anh ta vẫn lịch sự, nho nhã, quan tâm tới tôi như thường lệ,
chiếc áo blouse của anh ta vẫn sạch sẽ không nhuốm chút bụi trần. Tôi không hề
nhìn thấy bóng dáng của tội ác trên người anh ta.
Tôi nở nụ cười miễn cưỡng với Văn Triết Lỗi. “Anh muốn trả
thù Cảnh gia, tại sao không để tôi phát bệnh tim chết đi, như vậy càng đơn giản
hơn, có thể khiến ba tôi và Cảnh Mạc Vũ sống còn đau khổ hơn là cái chết?”
Văn Triết Lỗi nhìn tôi, đáy mắt anh ta vụt qua vô số tâm
trạng phức tạp, kinh ngạc, áy náy và cả chút do dự, nhưng anh ta nhanh chóng
che giấu tất cả: “Cô là bệnh nhân của tôi, cứu cô là trách nhiệm của tôi.”
“Vậy à? Thế con tôi thì sao? Hãm hại một thai nhi chưa thành
hình cũng là trách nhiệm của anh?”
Văn Triết Lỗi trầm mặc trong giây lát. “Tôi đã nói với cô
rồi, đứa bé không giữ được... Tôi vì cô nên mới làm vậy.”
Tôi không biết nói gì nữa. Thù hận có thể khiến một người
tàn nhẫn đến mức này? Tôi không thể lý giải, cũng không có cách nào tha thứ.
“Văn Triết Lỗi, Cảnh Mạc Vũ hại chết ba anh, anh cũng hại
anh ấy mất con. Anh có thể bỏ qua cho ba tôi không?”
“Bỏ qua cho ông ta?” Văn Triết Lỗi lắc đầu. “Cô có biết ông
ta từng làm những chuyện gì không? Giao dịch bất chính, khai thác khoáng sản
trái phép, rửa tiền... Còn nữa, ông ta đã hại bao nhiêu người tan cửa nát
nhà...”
Cơ thể tôi lạnh toát, tôi không thể nghe tiếp, liền ngắt lời
anh ta: “Ba anh cũng có sạch sẽ đâu. Nếu ông ta còn sống, liệu anh có tống ông
ta vào tù hay không?”
Văn Triết Lỗi nhất thời á khẩu.
Tôi cầm ly rượu lên, uống một ngụm. Vị chua ngọt chảy vào cổ
họng làm tê liệt sự e dè không nên có. “Tôi không ngại nói cho anh biết, chúng
tôi đã làm việc với người ở trên, chỉ cần