XtGem Forum catalog
Nếu Không Là Tình Yêu

Nếu Không Là Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324604

Bình chọn: 8.5.00/10/460 lượt.

anh không truy cứu, ba tôi có thể

bình an vô sự. Anh nói đi, anh muốn thế nào mới chịu bỏ qua cho ba tôi? Bất kể

anh đưa ra yêu cầu gì, tôi cũng sẽ đáp ứng. Dù anh muốn lấy mạng tôi, tôi cũng

có thể cho anh.”

“Tôi chẳng cần gì cả.”

Tôi nở nụ cười lạnh lùng. “Văn Triết Lỗi, anh đừng tưởng

chúng tôi không thể làm gì anh. Chúng tôi có vô số cách ngăn cản anh truy cứu.

Hôm nay tôi đến đây cầu xin anh là vì nể tình anh từng cứu mạng tôi. Tôi không

muốn tuyệt tình quá...”

Văn Triết Lỗi bật cười. “Cô biết không? Hôm nhìn thấy cô và

Cảnh Mạc Vũ cùng đi vào khu chung cư gần công ty Cảnh Thiên, tôi còn tưởng mình

nhận nhầm người. Tôi thật sự không thể tin cô là con gái của Cảnh Thiên Hạo...

Bây giờ mới thấy, cô thực sự là con gái ruột của Cảnh Thiên Hạo.”

“Tôi cũng giống anh thôi, vì người thân mà chuyện gì cũng

dám làm...” Tôi nói bằng giọng lạnh lùng mà tôi phải tập luyện không biết bao

nhiêu lần. “Tôi cho anh một ngày để suy nghĩ... Anh không nghĩ cho bản thân thì

cũng nên nghĩ cho mẹ anh, đúng không?”

Văn Triết Lỗi bình tĩnh lắc đầu. “Tôi đã suy nghĩ kĩ rồi.”

Anh ta nhìn đồng hồ. “Xin lỗi, bệnh nhân của tôi đang đợi

tôi. Có cơ hội chúng ta sẽ nói chuyện sau.”

“Một khi anh bước ra khỏi cửa, chúng ta sẽ không bao giờ còn

cơ hội nói chuyện.” Tôi cố ý uy hiếp anh ta.

Văn Triết Lỗi đi đến cửa, do dự một lát rồi quay đầu nhìn

tôi. “Nếu đã không còn cơ hội, vậy thì tôi muốn nói cho cô biết, Cảnh An Ngôn, tôi

thật sự hy vọng cô chỉ là con gái ông ta nhặt được giống Cảnh Mạc Vũ...”

Đây là lời nói cuối cùng của Văn Triết Lỗi ngày hôm đó. Tôi

không ngờ, đó cũng là câu cuối cùng anh ta nói với tôi.

Hai ngày sau, tôi ở khách sạn của thành phố T nghiên cứu tài

liệu, nghĩ cách thuyết phục Văn Triết Lỗi. Chú Tài đi vào, đóng chặt cửa phòng.

“Tôi vừa nghe nói...”

“Chuyện gì vậy?” Tôi hỏi.

“Văn Triết Lỗi gặp tai nạn.”

Máu trong người tôi lập tức đông cứng, tập tài liệu trên tay

rơi xuống đất. “Là ai làm?”

“Tai nạn bất ngờ. Một chiếc xe tải đang di chuyển bình

thường. Cậu ta đột nhiên vượt xe sang phía bên phải, đúng lúc tài xế rẽ sang

bên phải nên đâm trúng cậu ta... Cậu ta đã hôn mê bảy tiếng đồng hồ. Bác sĩ nói

não bộ cậu ta bị tổn thương, rất khó tỉnh lại.”

Tai nạn bất ngờ? Nếu đây là tai nạn bất ngờ thì vụ đâm xe

này quá trùng hợp.

Sự việc diễn ra sau đó trở nên rất logic. Do chứng cứ không

đủ nên tổ chuyên án phải thả ba tôi. Bọn họ chỉ tiến hành xử phạt hành chính

công ty Cảnh Thiên về việc sổ sách không hợp lệ, yêu cầu Cảnh Thiên nhanh chóng

nộp khoản tiền phạt rất lón.

Tôi không hỏi han nhiều, lập tức gom tiền nộp phạt và đút

lót những người có liên quan.

Sau khi tiễn tổ chuyên án và giải quyết mọi chuyện êm đẹp,

tôi mới tập trung vào một chuyện muốn làm nhưng trước đó không dám manh động,

đó là điều tra vụ tai nạn của Văn Triết Lỗi.

Cầm tập tài liệu trên tay, tôi không thể không thừa nhận,

công tác điều tra của phòng cảnh sát giao thông và Cục Công An thành phố T rất

tỉ mỉ, từ điều tra thực địa, lấy lời khai của nhân chứng, điều tra lai lịch tài

xế gây tai nạn, đến xử lý vụ việc, tất cả đều hợp lý, không thể bắt bẻ.

Tôi cho người điều tra tài xế, ông ta là lái xe có kinh

nghiệm mười lăm năm, thường chở hàng từ thành phố T tới các thành phố lân cận

và vận chuyển đường dài. Lý lịch của ông ta hoàn toàn trong sạch, cũng không có

bất cứ mối quan hệ nào với Văn Triết Lỗi... Vì vậy phòng cảnh sát giao thông và

bên công an cuối cùng kết luận đây là một vụ tai nạn ngoài ý muốn, hơn nữa Văn

Triết Lỗi là người chịu trách nhiệm chủ yếu.

Sau khi tìm hiểu ngọn nguồn, tôi đến bệnh viện thành phố T.

Hành lang quen thuộc, mùi thuốc khử trừng quen thuộc, tôi

nhìn người nằm trên giường bệnh qua tấm kính của phòng giám sát đặc biệt. Anh

ta bị thương nặng hơn tôi tưởng, băng bó từ trên xuống dưới. Gương mặt trắng

bệch, cũng không còn vẻ tươi cười với tôi mỗi khi tôi tuyệt vọng.

Mẹ anh ta mặc bộ đồ khử trùng, ngồi bên giường bệnh, nắm

chặt tay anh ta, lặng lẽ rơi lệ.

Tôi hỏi bác sĩ, lúc nào Văn Triết Lỗi mới có thể tỉnh lại.

Bác sĩ nói, anh ta giữ được mạng sống đã là may mắn lắm rồi.

Tôi bất lực ngồi trên chiếc ghế dài ở hành lang bệnh viện.

Tôi ngồi rất lâu, đến mức ngoài trời tuyết rơi rồi lại ngừng, tôi vẫn chưa đứng

dậy. Tôi chưa bao giờ cảm thấy thất vọng về hiện thực xã hội tàn khốc, cá lớn

nuốt cá bé như lúc này. Tôi thất vọng về ba tôi, về Cảnh Mạc Vũ và về chính

mình, đó là nỗi thất vọng lớn nhất...

Tuy nhiên, tôi vẫn phải kiên cường sống tiếp, phải học cách

sinh tồn trong xã hội tàn khốc này.

Không biết bao lâu sau tôi mới lê đôi chân tê cứng rời khỏi

bệnh viện. Tia nắng ban mai đã nhuộm một màu sáng trắng ở phía đông.

Điện thoại di động đổ chuông, số điện thoại quen thuộc nhấp

nháy trên màn hình. Trước đây, tôi luôn chờ đợi số điện thoại này gọi đến nhưng

bây giờ, tôi không muốn bắt máy.

Điện thoại tắt một lúc rồi lại rung, màn hình hiển thị tin

nhắn gửi đến.

Do dự vài giây rồi tôi mở tin nhắn. Sẽ có một ngày,

tôi quay về đòi lại những thứ tôi đã m