
ng phải là tay, chân cũng không phải là chân
nữa, tất cả đều có cảm giác không đúng.
Môi răng lạnh.
Cơ thể ấm nóng.
Đồ ngốc. Chương Tiểu Bồ mắng yêu anh.
Nào, đưa lưỡi ra đây cho em.
Anh đưa lưỡi mình ra cho cô. Rất ngoan.
Cô ấy mút lấy, nói: Ngoan lắm.
Từ “ngoan lắm” đó đã kích thích anh.
Anh gần như không chờ cô dạy mà nắm bắt ngay được quy trình tiếp theo, nụ hôn đó, kéo dài nửa giờ.
Nửa tiếng đã trôi qua, bọn họ vẫn đứng bên cửa. Bên ngoài là những vệt đèn
hành lang mờ mờ ảo ảo, họ đứng trong bóng tối, lần sờ. Anh cởi cúc áo
của Chương Tiểu Bồ.
Cũng có thể nói, Chương Tiểu Bồ đã dẫn dắt anh.
Bởi vì chiếc cúc đầu tiên là cô ấy tự cởi.
Sau đó, anh cởi chiếc cúc thứ hai, thứ ba.
Còn tay của cô ấy vẫn đặt trên eo anh, sau đó áp chặt người vào người anh.
Anh cảm thấy sự căng tức, căng tức vô cùng. Sau nụ hôn kéo dài nửa tiếng đồng hồ, anh khó chịu muốn chết.
Cứu anh đi, Chương Tiểu Bồ, Chương Tiểu Bồ.
Anh kêu lên đầy đau khổ, giống như một con thú nhỏ đáng thương. Chương Tiểu Bồ vẫn cười hi hi, rúc đầu vào ngực anh: Em không muốn cứu anh, đồ
ngốc.
Thẩm Gia Bạch để cơ thể mình dính chặt lấy người Chương
Tiểu Bồ, đây chính là tình huống anh không ngờ tới. Anh cho rằng, anh và Chương Tiểu Bồ sẽ luôn giữ một mét khoảng cách, sau đó đi tản bộ, nói
những chuyện vu vơ. Nhưng ngay từ khi bắt đầu, anh đã nhận ra tất cả
chẳng có thứ gì đúng hết, tất cả đều nóng hừng hực, anh đã hoàn toàn rơi vào u mê.
Mười hai giờ Chương Tiểu Bồ mới đi.
Khi đi lại ôm hôn một trận nữa, cuối cùng Chương Tiểu Bồ cũng cài lại từng nút áo.
Cô biết, giờ chưa phải là lúc, dễ dãi quá sẽ khiến anh coi thường mình, cô thế này cũng đã đủ bạo dạn rồi, nhanh quá thì sẽ không đúng, không phải phong cách của cô qua những lá thứ, cô chỉ cho anh biết thế nào là sự
mê hoặc, để anh phải nhớ đến mình. Người con trai khi đang say đắm với
mối tình đầu, một người con trai chưa từng chiếm đoạt người con gái nào, chỉ cần chút chút thế là đủ rồi. Không được phép quá nhiều, nhiều rồi,
một là sẽ tự chuốc họa vào thân, hai là làm nhiều mà hưởng ít. Về điểm
này, Chương Tiểu Bồ rất hiểu.
Vì vậy đến cuối cùng, cô kiên quyết rời đi, khi quay người nói lời tạm biệt, cô nói: Anh yêu, sáng sớm mai
gặp lại, mình cùng đi ăn sáng.
Nhìn bộ dạng đờ đẫn của Thẩm Gia
Bạch cô biết, cô đã thành công rồi, người con trai có vẻ bề ngoài giống
Kim Thành Vũ này đã là của cô. Cô rời đi với sự đắc thắng vui sướng.
Khi Âu Dương Tịch Hạ hỏi ai hôn ai trước, đương nhiên là cô nói dối. Một là để thể hiện sự lúng túng của mình, hai là để cô ấy biết Thẩm Gia Bạch
yêu cô như thế nào, lời dối trá đó, cô nhất định phải nói.
Đương
nhiên, cô cũng nhìn thấy sự mất mát của Âu Dương Tịch Hạ, người con gái
đó cô đơn tới sắp phát điên rồi! Người thật sự yêu Thẩm Gia Bạch là Âu
Dương Tịch Hạ, bản thân cô yêu Thẩm Gia Bạch được bao nhiêu? Cô không
nói rõ được, bởi vì tất cả đều xuất phát từ sự hư vinh. Bây giờ, đối với cô tình cảm chỉ là một chiếc tổ rỗng, đúng lúc ấy thì anh lại tới, đầy
quyến rũ như thế, hấp dẫn như thế, huống hồ, anh còn là một sinh viên
của Phúc Đán danh tiếng, tương lai chắc cũng có một tiền đồ xán lạn.
Nghĩ như vậy, cô lại càng quyết tâm hơn.
Cái thứ gọi là tình yêu
này vốn như thuốc độc, bản chất của nó đã là sự xâm lược vì tiến công.
Nếu cô là Âu Dương Tịch Hạ, cô sẽ không ngốc như thế, cô nhất định sẽ
nói rõ tình cảm của mình với anh. Thất bại thì đã làm sao? Trong con
người của Âu Dương Tịch Hạ sự mềm yếu chiếm lĩnh quá nhiều. Người con
gái này quá lương thiện, cô rất hiểu Âu Dương Tịch Hạ, không có ai có
thể thuần khiết trong sáng được như cô ấy!
Tình yêu tìm đến, cô nhất định phải nắm lấy.
Chỉ một câu “Nhớ chết đi được” đã lấy mạng của Thẩm Gia Bạch. Khi anh ngây
người nhìn cô như một tên ngốc, cảm giác đầu tiên xuất hiện trong lòng
Chương Tiểu Bồ là đắc ý, sau đó là rung động.
Nhưng sự hư vinh trong cô vẫn chiếm phần nhiều.
Còn Thẩm Gia Bạch lúc này lại như người mất hồn. anh tự đưa tay lên sờ sờ
môi mình. Trên đó vẫn còn lưu lại hương thơm và sự ướt át của Chương
Tiểu Bồ. Thật tuyệt, anh tự nói với mình, thật tuyệt.
Anh không nằm xuống.
Nằm xuống khiến anh cảm thấy mình không còn chút sức lực nào nữa!
Anh cứ ngồi như thế trong bóng tối, nhìn ánh đèn bên ngoài dần dần tắt lịm, cuối cùng, cả thế giới đều chìm trong bóng tối, nhưng hai mắt anh sáng
rực, sáng vô cùng, phát ra những tia sáng khiến người ta phải động lòng.
Cơ thể Chương Tiểu Bồ là một chiếc giường khổng lồ, anh rơi xuống đó, thật ấm áp, không tự trèo lên được.
Anh dám hôn em không?
Câu nói đó vang vọng mãi trong đầu anh, anh có cảm giác như toàn thân mình
được bao bọc bởi một thứ không khí nóng hừng hực, nhưng lại không muốn
vùng vẫy, không thể nói chính xác, có điều anh cũng hơi buồn. Nỗi buồn
đó thật khó nói, nghẹn ngào, mang cả mùi vị của sự kì lạ, tại sao anh
lại buồn chứ?
Sự kích động dữ dội vừa qua đi, chỉ còn lại một
mình anh, anh cứ ngồi ngẩn ra nhìn ngắm cái bóng của mình, đột nhiên anh muốn khóc.
Hai tay ôm chặt lấy mặt, nước mắ