The Soda Pop
Nếu Mùa Hạ Ấy Em Không Gặp Anh

Nếu Mùa Hạ Ấy Em Không Gặp Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324263

Bình chọn: 9.5.00/10/426 lượt.

Dương Tịch Hạ ở cạnh nhau, ban đầu người ta sẽ thích cô,

nhưng lâu dần, sẽ chuyển sang thích Âu Dương Tịch Hạ, bởi vì ngay chính

cô cũng thích tính cách mềm mại của Âu Dương Tịch Hạ, tính cách ấy có

sức lan tỏa không giới hạn.

Nhưng lúc này không nghi ngờ gì cả, cô đắc ý.

Khi tàu đến, tâm trạng cô rất bình thản, bởi vì hình dáng của Thẩm Gia Bạch cô cũng đã quên khá nhiều, chỉ nhớ đó là một người con trai ưa nhìn,

còn việc làm thế nào anh thi đỗ được vào Phúc Đán và giờ trở thành một

người như thế nào thì cô không dám chắc.

Vào khoảnh khắc Thẩm Gia Bạch bước từ trên tàu xuống, trái tim cô đập rất nhanh.

Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là chàng trai có sức hấp dẫn nhất trên đoàn tàu này.

Âu Dương Tịch Hạ bảo cô chạy qua, cô liền chạy tới, vừa chạy đến trước mặt Thẩm Gia Bạch đã bị anh ôm chặt lại, Chương Tiểu Bồ nhìn người con trai có phần lạ lẫm ấy, đột nhiên nảy sinh một cảm giác rất lạ.

Đúng thế, anh rất đẹp, đẹp tới mức cô có cảm giác như mình muốn ngạt thở.

Dường như chỉ ngay trong giây phút ấy cô đã yêu anh.

Cô đã háo sắc như thế, chỉ mỉm cười hỏi anh một câu: Anh có phải là anh em sinh đôi với Kim Thành Vũ không?

Còn Thẩm Gia Bạch sau khi nghe được câu hỏi đó hóa đá như trời trồng, cả một hồ xuân bắt đầu gợn sóng!

Trong lòng Thẩm Gia Bạch, Chương Tiểu Bồ luôn là một cô gái e dè, hướng nội,

là một bông hoa lan mọc trong khe núi, mang trên mình sự cô độc và một

hương thơm kì lạ. Thậm chí, trong tưởng tượng của anh, khi cô tới đón

anh, sẽ ngượng ngùng cúi thấp đầu di chuyển, giống như đóa hoa sen nhút

nhát không thể sống tách khỏi nước. Hoặc là khi anh nắm tay cô, cô sẽ đỏ mặt.

Trong những lá thư của Chương Tiểu Bồ tràn ngập những cảm

giác trong lành mát mẻ đó, nhưng lúc này đây Chương Tiểu Bồ lại túm lấy

tay anh nói: Nhớ chết đi được.

Trái tim của Thẩm Gia Bạch nhảy

lên đập thình thịch, giống như có mười mấy cái bễ đang thổi, thổi bùng

lên ngọn lửa đang nhen nhóm. Vì vậy, khi Chương Tiểu Bồ kéo tay Âu Dương Tịch Hạ đến bên anh nói: Đây là bạn học của em, Âu Dương Tịch Hạ, anh

gần như đã không nghe thấy câu đó.

Trong lòng anh vẫn đang kéo bễ, tiếng thổi phù phù vang lên rổn rang.

Tiếng bễ đó cùng họ đi ăn cơm, cùng họ đi đến kí túc xá dành cho khách của trường.

Khi ngồi ăn cơm, Âu Dương Tịch Hạ có động vào chiếc khăn của anh, anh đã

nói một câu, đừng động vào đồ của người khác, cô gái đó dường như lại

còn cảm thấy không vui, đúng rồi, cô ấy tên là gì nhỉ? Anh lại quên rồi. Anh chỉ nhớ cô ấy cao gầy, khuôn mặt để mộc, trong ánh mắt, có chút gì

đó thanh khiết mát lạnh như bạc hà. Nhưng lúc này Thẩm Gia Bạch không

còn để ý được đến những điều ấy nữa, anh đã bị câu nói “Nhớ chết đi

được” của Chương Tiểu Bồ làm cho u mê rồi.

Sau khi Âu Dương Tịch

Hạ đi, Chương Tiểu Bồ liền gác chân lên chân anh, Thẩm Gia Bạch cảm giác trống ngực mình đang đập thình thịch, cứ như có một đoàn tàu đang lao

nhanh trong đó, lao nhanh mãi. Cuối cùng anh đã bị Chương Tiểu Bồ đánh

bại hoàn toàn, đúng, anh là quân bại trận. Anh nói, anh trúng độc rồi,

còn Chương Tiểu Bồ cười hi hi, vẻ mặt yêu kiều.

Thẩm Gia Bạch, vốn đã nên là của Chương Tiểu Bồ cô!

Buổi tối, họ đến kí túc xá.

Vừa vào phòng, anh đi bật đèn.

Đừng, đừng bật đèn. Chương Tiểu Bồ nói.

Trong bóng tối, cô đứng cách anh rất gần, hơi thở kề sát bên tai, âm thanh bị kìm nén nghe thật bức bối.

Chương Tiểu Bồ, Chương Tiểu Bồ. Anh gọi.

Em ở đây. Chương Tiểu Bồ nói.

Chương Tiểu Bồ. Anh vẫn gọi.

Anh không biết phải biểu đạt thế nào cho phải, dáng người cao lớn, anh hơi

cong người về phía trước, vì muốn gần Chương Tiểu Bồ hơn chút nữa, anh

đưa tay ra tìm, muốn sờ vào mặt cô, nhưng cánh tay đó lại vắt lên cánh

cửa, anh kẹp cô giữa góc tường tam giác.

Trong thư Chương Tiểu Bồ từng nói: Nếu anh nhìn em, em sẽ cúi đầu.

Nhưng, Chương Tiểu Bồ thật sự không hề cúi đầu.

Cứ nhìn anh như thế.

Chương Tiểu Bồ bắt đầu cười hi hi.

Người luống cuống chân tay lại là Thẩm Gia Bạch, Thẩm Gia Bạch rút cục đã

luống cuống chân tay, người con gái anh mong chờ suốt mấy năm giờ đã ở

bên cạnh mình rồi, cô ấy nói nhớ anh chết đi được, cô ấy nở một nụ cười

ấm áp, ngập tràn hương vị của pháo hoa. Đang là mùa đông, nhưng anh lại

cảm thấy nóng, rất nóng, nóng tới mức có thể cung cấp sự ấm áp cho cả

miền Bắc, chiếc giường trong kí túc xá tỏa ra sự nhiệt tình và mời gọi,

anh muốn ôm Chương Tiểu Bồ vào lòng, anh muốn ôm Chương Tiểu Bồ trên

chiếc giường ấy.

Anh còn đang do dự.

Chương Tiểu Bồ đã nói.

Anh dám hôn em không?

Thẩm Gia Bạch thảng thốt.

Trong đêm tối, mấy từ đó có đủ sức hủy diệt kinh khủng, cảm giác thật bức bối, khiến các dây thần kinh của anh như muốn nổ tung.

Anh không nhớ đã bắt đầu như thế nào, không nhớ mình đã bắt đầu ấn người

Chương Tiểu Bồ dựa vào cửa như thế nào, sau đó anh hôn, anh chỉ nhớ rằng mình lập cập, run rẩy, từng chút từng chút một, tất cả đều loạn hết cả

lên, anh không biết hôn.

Anh vẫn còn nhớ, có một con rắn nhỏ,

trườn vào trong miệng anh, ướt, nóng, nhất thời anh thấy hỗn loạn, mất

phương hướng, tay cũng khô