
lực bất
tòng tâm.
Cuối cùng tôi cũng hiểu, đôi khi, con người sẽ bất lực trước một vài chuyện nào đó.
Ví dụ như tình yêu.
Ai cũng nghĩ rằng có thể bắt được tình yêu, nhưng nhìn lại từ đầu thì chỉ như một làn khói.
Sau khi về nhà, ngày nào tôi cũng đến với bố, tôi hi vọng tình thân có thể
giúp nỗi đau trong lòng bố lắng dịu hơn, còn mẹ ngày nào cũng hát kịch
cho bố nghe, vẫn là Bạch xà truyện: Duyên tại Hồng Lâu xuân vô hạn, làm
sao biết được lương duyên lại thành nghiệt duyên…
Đây chính là sự thất vọng của gia đình, bố không còn tâm trí đâu mà quản lí công ty
nữa, tình hình kinh doanh của công ty bình thường, trước kia đã từng
phát đạt tới mức chuẩn bị lên sàn rồi, nhưng giờ thì chỉ ở tình trạng
duy trì thôi.
Chỉ vì một người đàn bà.
Vân Cẩm, Vân Cẩm, người phụ nữ khiến tôi yêu hận lẫn lộn đó.
Chương Tiểu Bồ gọi điện, cô ấy nói tôi mau quay về trường ngay, một là sắp
thi, hai là giữa cô ấy và Thẩm Gia Bạch có chuyện, cô ấy nói: Cậu mau
quay về đi, mình sắp chết rồi.
Lúc này chẳng có người phụ nữ nào đau khổ hơn Chương Tiểu Bồ nữa.
Cô lại thất tình rồi.
Đây là lần thứ hai, cô được nếm mùi vị của sự thất tình. Thẩm Gia Bạch đã
mấy ngày hôm nay không thèm đoái hoài gì tới cô. Tất cả đều tại cô, ai
bảo cô không giữ thể diện cho anh trong bữa tiệc ấy!
Nhưng trong lòng cô chỉ có anh mà!
Mặc dù cô lúc nào cũng tham lam, ích kỉ, gia trưởng… nhưng lần này, cô
nghiêm túc thật sự, người con gái một khi yêu nghiêm túc thì sẽ trở nên
ngốc nghếch, cô thậm chí còn cảm thấy hơi sợ Thẩm Gia Bạch, sợ anh giận, sợ anh không cần cô nữa.
Giờ cô ấy lại sợ một người đàn ông không cần mình nữa.
Là thứ logic quỷ quái gì thế này?
Nghĩ Chương Tiểu Bồ cô là ai chứ?
Cô là người con gái quen được đám con trai chiều chuộng thành hư rồi.
Từ nhỏ, bọn con trai đã coi cô là công chúa, coi cô là nụ hoa, cô bảo họ
đi về hướng đông, họ sẽ đi về hướng đông, cô bảo họ đi về hướng tây, họ
sẽ đi về hướng tây! Cô đã quen với việc giận dỗi rồi ra sức chỉ huy họ,
quen với sự khoái chí khi được làm hoàng hậu!
Nhưng, khi gặp Thẩm Gia Bạch, đã không giống thế nữa, tất cả không giống thế nữa.
Cô tình nguyện thay đổi.
Ví dụ, Thẩm Gia Bạch thích cô mặc trang phục có màu sắc nhã nhặn, không
thích cô trang điểm rực rỡ, thế là những bộ quần áo màu mè cô đều bỏ xó
không mặc nữa.
Cô chỉ mặc váy trắng, bởi vì Thẩm Gia Bạch nói,
váy trắng đẹp vô cùng, cô mặc lên nhìn giống Jane March đóng vai Dura
strong The Lovers(1).
(1). Bộ phim được dựng từ cuốn tiểu thuyết cùng tên của nhà văn Marguerite Duras.
Cô là Jane March sao?
Cô không biết.
Cô chỉ biết cô đã thay đổi rồi, trở nên phục tùng hơn, thậm chí còn học
làm một vài món nữ công gia chánh, ví dụ như, đan mấy cái gối đệm, cô
còn học nấu mỳ ở nhà, bởi vì Thẩm Gia Bạch nói, trên đời này chẳng có
thứ gì ngon hơn mỳ cả.
Khi mới học nấu ăn, cô thường nấu mỳ quá
nhũn, mỳ đặc quánh với nhau thành một đám, sau đó, dần dần thì sợi nào
ra sợi ấy rồi, một lần Thẩm Gia Bạch tới tìm cô, đúng lúc bố mẹ không có nhà, cô nói: Anh yêu, em nấu mỳ cho anh ăn nhé!
Không có gì phải nghi ngờ, Thẩm Gia Bạch khen cô nức nở, còn nói, sau này vợ anh nhất
định sẽ là cô, bởi vì đây là bát mỳ ngon nhất trên đời này.
Họ
vừa ăn vừa bón mỳ cho nhau, sợi mỳ dài, khi ăn sẽ phát ra tiếng, Chương
Tiểu Bồ đỏ mặt, cô rất ít khi đỏ mặt, nhưng lần này, cô đã đỏ mặt thật!
Là ai đã từng nói, khi bạn ở trước mặt một người đàn ông, bạn đỏ mặt khi
đứng trước anh ấy, vậy thì chắc chắn là bạn đã yêu anh ấy thật rồi!
Thượng Đế làm chứng, Chương Tiểu Bồ đã thật sự, thật sự yêu Thẩm Gia Bạch rồi!
Lại vẫn là Xuân Thiên tới đón tôi!
Sao lúc nào anh cũng biết em sẽ quay lại vào lúc mấy giờ? Anh cười hi hi
nói: Là Chương Tiểu Bồ nói cho anh, vì vậy, anh xin nghỉ, sau đó tới đón em, ra đây anh xem, có mang thứ gì ngon ngon cho anh không?
Vô duyên. Tôi mắng anh: Chỉ nghĩ đến ăn, anh cứ ăn cho tới khi tròn như quả dưa đi.
Cũng may là anh đến đón tôi, nếu không làm sao tôi có thể mang được đống túi to túi nhỏ này về trường, mẹ mua cho tôi rất nhiều hải sản, miệng thì
nói không có, nhưng thật ra, đúng là có đồ ăn ngon cho Xuân Thiên.
Ai bảo tôi đi ăn bánh chẻo của nhà anh chứ?
Trên đường đi anh báo cáo lại với tôi: Hơn mười ngày em vắng mặt, Chương
Tiểu Bồ tới Thượng Hải, không biết vì sao hai người đó cãi nhau một trận trời rung đất chuyển, trong lúc tức giận Chương Tiểu Bồ quay về Bắc
Kinh, sau đó Chương Tiểu Bồ tuyên bố tuyệt thực, luôn miệng kêu không
muốn sống nữa, anh khuyên nhiều rồi nhưng không nghe, em thử khuyên xem
sao.
Trong lòng tôi cảm thấy nhói đau, tại sao tình yêu của họ có vấn đề lại muốn tìm tôi? Lẽ nào còn nghĩ tôi vẫn chưa đủ đau đớn hay
sao? Chương Tiểu Bồ, cô ấy biết rõ bông hoa bí mật cất giấu trong lòng
tôi, cô ấy biết rõ Thẩm Gia Bạch có ý nghĩa như thế nào với tôi. Những
lá thư đó, cũng đủ để chứng minh tôi yêu anh biết bao nhiêu.
Đến
cuối cùng tôi vẫn là cái kén không thể hóa thành bươm bướm, tự mình ôm
lấy cái vỏ bọc của mình. Lớp vỏ cứng đó, là lớp vỏ ngoài của