
vì phải ra sân bay gấp, nên bữa ăn tối chỉ còn lại
tôi, Tưởng sư phụ, Sở Mộng Hàn, và người con gái xinh đẹp xa lạ kia.
Ranh giới của tình yêu và nỗi đau
Chúng tôi cũng đến một quán ăn đồ Tây.
Khi ăn, tôi biết được tên cô gái đi cùng Sở Mộng Hàn là
Khang Nhiên. Tôi âm thầm dò xét cô ta. Cô ta không phải là một cô gái thật quyến
rũ, khuôn mặt hơi xanh sao, nhìn chung là không trang điểm, chỉ hơi đánh một
chút son môi, cử chỉ rất nhẹ nhàng, uyển chuyển, rất mê lòng người, rất có sức
hấp dẫn. Tôi đánh giá rất cao cô gái của Sở Mộng Hàn.
Hai người đàn ông vẫn còn đang đàm phán tiếp về kế hoạch hợp
tác.
Nhìn thấy rượu vang trong cốc của họ, tôi hơi chau đầu mày,
không kìm chế được tôi nhắc nhở: “Tưởng sư phụ, chẳng phải anh còn phải lái xe
sao?” Sở Mộng Hàn say sống mộng chết thế nào tôi không quan tâm, nhưng Tưởng sư
phụ thì tôi không thể không băn khoăn.
Khang Nhiên nhìn Sở Mộng Hàn, cười ngọt ngào, quay đầu sang
tôi, “Không sao đâu, hôm nay chúng ta hy sinh một chút, lát nữa lái xe đưa họ về
là được!” Cô ta là bạn gái của Sở Mộng Hàn? Vậy người con gái xinh đẹp hôm trước
tôi gặp anh ta ôm eo ở siêu thị lại là ai?
Tôi tự ti hơi nhếch mép cười. Xem ra, ba năm nay chỉ có tôi
là đóng cửa lòng mình, thế giới ái tình là một tấm màn trống rỗng trắng tinh,
còn anh ta, Sở Mộng Hàn lại là một thế giới sặc sỡ sắc màu, đêm đêm rực rỡ. Chẳng
trách sau ba năm bặt vô âm tín, ngay đến sau khi về thành phố A rồi, cũng không
có được chút thời gian để tìm tôi… hóa ra là như vậy.
Biết tôi không biết lái xe, Tưởng sư phụ cười nói: “Không
sao đâu, Đồng Đồng, lát nữa để xe ở bãi gửi xe, tôi gọi taxi đưa cô về.”
Vô tình bắt gặp ánh mắt của Sở Mộng Hàn, anh ta hơi nhếch miệng
cười, anh ta cười chế nhạo tôi sao? Muốn cười thì cười, cơ hội như thế này tôi
nghĩ sau này cũng chẳng có lại nữa. Mãi mãi tôi cũng không để cho anh có cơ hội
lần sau cười nhạo tôi nữa.
Tôi tự nói như vậy với mình, vừa thất thần, trên cánh tay bất
chợt lan truyền một cảm giác đau đau tê tê vì bị lửa chạm vào.
“Đồng Đồng, cô không sao chứ?” Tiếng nói có chút căng thẳng
của Tưởng sư phụ vang lên bên tai tôi, dường như là cùng lúc, anh ta kéo lấy
tay tôi, đưa lên miệng thổi thổi hai cái.
Động tác đó có vẻ rất cường điệu, thậm chí cũng hơi buồn cười,
nhưng lại thực sự là một phản ứng bất ngờ chân thực. Cũng giống như lúc còn nhỏ,
khi bản thân chưa có bất kỳ khả năng phòng vệ nào, không cẩn thận mà làm mình bị
thương, ở bên người lớn, họ đều thổi nhẹ lên vết thương của con trẻ vậy. Mà trẻ
con cũng luôn cho rằng làm như vậy, vết thương sẽ không đau nữa, thậm chí trẻ
nhỏ còn vờ như chưa đủ mà kêu người lớn: “Thổi đi, thổi đi ạ, vẫn còn đau…” Tôi
có chút gì chua xót, cay cay nơi sống mũi, nếu không phải hoàn cảnh không cho
phép, tôi thực sự muốn khóc. Một thanh niên như tôi, lại lạc hậu nghĩ đến một
câu nói viết trên một tạp chí nào đó: Từng đem lại cho cuộc sống rất nhiều điều,
nhưng cuộc sống thường mang lại cho chúng ta rất ít, tuy luôn cảm thấy có một sự
nâng đỡ mạnh mẽ, nhưng cũng khó tránh khỏi có những lúc cảm thấy muốn được quan
tâm, muốn được dỗ dành, muốn được bảo vệ.
Tôi nghĩ, “những lúc khó tránh khỏi” đó, có phải chính là
nói đến thời khắc hiện tại tôi đang phải trải qua không?
“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, thành thực xin lỗi…”, người phục
vụ mang canh đến không ngừng cúi đầu xin lỗi.
Nhà hàng này là một nhà hàng rất cao cấp, những người đến
đây dùng bữa đều không phú thì cũng quý, người phục vụ căng thẳng đến nỗi mặt
cũng biến sắc, Giám đốc Quản lý nhà hàng cũng nhanh chóng đi đến. Tôi co tay bị
bỏng lại, giải thích với người giám đốc: “Không phải lỗi của anh ấy đâu, do tôi
không cẩn thận va vào thôi.”
Mu bàn tay tôi đỏ lựng, tôi nghĩ chỉ bôi chút thuốc chắc là
không có vấn đề gì. Nhưng quả nhiên người thanh niên đã vì việc đó mà bị ảnh hưởng,
tôi nghĩ nhất định anh ta không thấy yên tâm.
“Các cậu nhanh mang thuốc đến đây!” Sở Mộng Hàn không biết từ
khi nào đã đứng dậy, sắc mặt rất khó coi, khẩu khí cũng rất lạnh lùng.
Vị giám đốc đó lập tức đưa người phục vụ ban nãy làm tôi bị
bỏng vào trong phòng làm việc của bọn họ, còn tôi cũng tranh thủ lúc đó, đi vào
nhà vệ sinh. Chỉ là một chút sơ ý thôi, cơ bản không có gì to tát, tôi không muốn
mình trở thành tâm điểm ồn ào của cả phòng ăn vốn rất yên tĩnh này.
Nhưng khi tôi đi vào nhà vệ sinh, lại chính là chỗ hút thuốc
ở phía góc của nhà hàng, nhìn thấy Sở Mộng Hàn đang đứng hút thuốc ở đó. Anh ta
cũng đã học hút thuốc rồi cơ đấy.
Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có mình anh ta ở đó, trong
phòng lớn đang mở một bản nhạc cổ điển “Nhìn lại ngày qua”.
Tôi ngỡ ngàng một lúc, cuối cùng cũng từng bước tiến đến chỗ
anh ta, tôi băn khoăn lúc này nói rõ mọi chuyện với anh ta, có được gọi là hợp
lý không nhỉ?
When I was young I’d listen to the radio
Waiting for my favorite songs
When they played I’d sing along, it make me smile…
m nhạc hợp tâm trạng thật khiến người ta xao xuyến.
Mỗi lần khi bài hát này cất lên trong phim, đều là sự trùng
phùng vô tình