
ch ra ở
đầu đường mà thôi.
Tôi quyết định đi đến công ty trước, rồi mới đi tìm Sở Mộng
Hàn.
Tập đoàn Hiếu Thiên chiếm cứ ba tầng 26-27-28 của tòa cao ốc.
Trước đây, nếu không đến sớm mười mấy phút, thì sẽ đều bị ách tắc lại ở cầu
thang máy mà không thể lên kịp giờ quẹt vân tay được.
Hôm này đã quá giờ làm việc, cầu thang máy của tòa nhà cũng
không còn đông nữa, nhưng đúng lúc tôi vào thang máy thì Sở Mộng Hàn cũng bước
ra từ một thang máy khác, gọi điện thoại một cách vội vàng rồi rời khỏi tòa
nhà.
Trong đầu tôi đều là khung cảnh đêm qua giằng co cùng anh
ta, trên khắp người tôi chỗ nào cũng còn dấu tích ghi dấu của anh ta. Nghĩ đến
đây, trái tim tôi co thắt, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Tôi đang cố gắng tập
trung tinh thần nghĩ xem có nên chạy đuồi theo anh ta không. Thì cánh cửa thang
máy đã khép lại.
Văn phòng của tôi ở tầng 27, tôi ấn nút tầng 28 bởi phòng
nhân sự ở tầng đó. Xuyên qua khu làm việc, tôi đi đến căn phòng độc lập nằm
phía bên phải, nhẹ nhàng gõ cửa.
“Mời vào” là tiếng của Giám đốc Lưu Mai.
Thời khắc nhìn thấy tôi, biểu hiện trên sắc mặt của cô ta rõ
ràng có chút ngượng ngùng, sau đó lập tức nở một nụ cười tươi tắn, “Đồng Đồng!”
Cô ta đứng dậy, làm điều xấu nên thấy lòng hổ then, cô ta rót cho tôi một ly cà
phê.
Nhưng tôi chẳng muốn vòng vo với cô ta, vừa vào đến cửa, tôi
đã nói luôn: “Giám đốc Lưu, chuyện tối hôm qua, tôi cần một lời giải thích. Cô
là phụ nữ, có một câu nói là, phụ nữ sao nỡ làm hại phụ nữ. Cô làm như vậy mà
không cảm thấy xấu hổ chút nào sao?”
Lưu Mai nghe tôi nói xong, nhún vai một cách thản nhiên, ngả
cả người về phía sau ghế: “OK! Đồng Đồng, cô đã thẳng thắn như vậy, tôi cũng
không vòng quanh nữa, hôm qua đúng là tôi có đưa cô lên phòng khách sạn. Về lý
mà nói, Sở Tổng tuổi tác cũng còn trẻ, tướng mạo xuất chúng, là một viên kim
cương còn cô đơn; còn cô cũng đơn thân chưa chồng, lại cùng là bạn học một trường.
Nếu hai người có thể phát triển quan hệ, thì cũng là một chuyện tốt. Còn nếu
nói về mặt pháp luật, cứ coi như tôi đã bắc cầu sai, tôi cũng chỉ đưa cô lên
phòng khách sạn, còn sau đó xảy ra chuyện gì, chỉ có hai người biết với nhau.
Cô có quyền đi báo cảnh sát, tôi nhất định phối hợp điều tra.”
Cô ta chẳng tìm được một câu trả lời nào trên khuôn mặt của
tôi, im lặng một lúc lại thể hiện một tâm trạng thất vọng, “Nếu nói về góc độ của
công ty, cô cũng nên hiểu cho tôi… chức vị có cao, cũng chỉ là một người làm
thuê, tôi chỉ là làm theo sắp xếp mà thôi.” Cô ta vừa nói, vừa chỉ tay về phía
văn phòng của Chủ tịch Hội đồng Quản trị ở kế bên.
Tôi cân nhắc tỉ mỉ nhưng khía cạnh mà cô ta vừa đưa ra,
không thể không khâm phục cô ta, nói chính xác một cách có lý có căn cứ, nếu
truy cứu đến cùng thì tôi chẳng còn gì để thắng nổi.
Báo cảnh sát? Tôi và Sở Mộng Hàn rõ ràng vẫn còn quan hệ
pháp luật nhất định trên danh nghĩa, đến lúc đó cảnh sát không mắng tôi thần
kinh có vấn đề mới là lạ?
Sau 3 phút, cô ta cười đắc ý, từ trong ngăn kéo bàn lôi ra một
tập văn kiện, đưa ra trước mặt tôi, “Đây là bản kế hoạch hợp tác giữa công ty
ta và TPC, ý của công ty là muốn để cô cùng tham gia vào hạng mục này.”
“Tôi có thể từ chối không?”
“Văn hóa doanh nghiệp của công ty chúng ta là: Không bỏ việc,
không vượt quyền. Đây là quyết định của lãnh đạo công ty, tôi nghĩ cô không nên
cự tuyệt.”
“Vậy tôi có thể xin nghỉ phép năm vài ngày trước được
không?”
“Được, đương nhiên là được.” Cô ta đồng ý một cách rất dứt
khoát, nhất định là nhớ phép năm của tôi chỉ còn có ba ngày mà thôi.
Tôi ôm lấy tập kế hoạch nặng nề, khi bước ra còn quay đầu lại
nói: “Tôi sẽ giữ quyền lợi mà pháp luật bảo vệ tôi.”
Nhìn thấy Lưu Mai sững sờ vài giây, tâm trạng tôi mới thấy
thoải mái đôi chút.
Tôi là thịt cá, người ta là dao sắc. Tôi rất nghi ngờ là Sở
Mộng Hàn cố ý ngầm ám hiệu cho công ty làm như vậy, anh ta mới thực sự là gốc rễ
của mọi tội ác.
Trở về đến chỗ làm việc của mình, tôi bắt đầu sắp xếp đồ đạc
của mình. Bày trên bàn là tấm ảnh tôi chụp chung vời các dồng nghiệp phòng Thiết
kế trong dịp liên hoan năm ngoái.
Người con gái cười tươi rạng rỡ chính là tôi, tay tôi bám
lên vai của Thẩm Hân Hân, còn một đồng nghiệp nam khác bám vào tôi, mọi người đều
rất thân thiết bám vào nhau, thật là một đoàn thể đầy sức sống !
Nhìn mãi, nhìn mãi, mắt tôi trở nên đau nhức.
Khi đó, tôi mới chỉ là một cô nữ sinh tốt nghiệp chưa lâu, một
mình sống trong thành phố rộng lớn như vậy, không có người thân, mỗi khi màn
đêm còn chưa buông xuống, cái cảm giác cô độc của một người tỉnh lẻ lại càng trở
nên mãnh liệt hơn. Công ty chính là nơi duy nhất khiến tôi thấy thân thuộc, Mọi
người đều không muốn tăng ca, còn tôi thì tranh được tăng ca, công việc mà người
khác không muốn làm thì tôi lại không từ chối.
Nơi đây dường như chính là cuộc sống của tôi suốt ba năm
qua. Tôi đã quen vời việc thứ bảy, chủ nhật cắm cúi làm những công việc còn tồn
lại, khi ngẩng đầu lên chỉ còn lại những tấm vách ngăn của phòng làm việc màu bạc
sót lại trong mắt, Tôi đã luôn nghĩ m