
vội vàng đi xuống
đường lớn. Nhìn dòng người hối hả vội vã, thời khắc đó, tất cả mọi cảnh vật dường
như đều biến thành một thước phim đen trắng, mà cuộc đời tôi trong thế giới đen
trắng này, chuyển vần như một con quay, lại không thể mất đi phương hướng.
Tôi, Tiêu Đồng Đồng, đến từ một vùng quê nhỏ bé của Tô Bắc,
Trung Quốc. Trong thôn của tôi, tất cả mọi người đều ngưỡng mộ bố mẹ tôi vì có
thể nuôi tôi học đến đại học, tuy là con gái những vẫn làm rạng rỡ tổ tiên như
vậy, khiến cho vô số những bậc phụ lão thân quen đều phải đỏ mắt thán phục.
Nhìn tôi, mẹ tôi dường như đã nhìn thấy cái cây treo đầy tiền
Nhân dân tệ. Em gái chỉ nhỏ hơn tôi hai tuổi, thành tích học tập cũng rất tốt,
nhưng vì trong nhà chỉ có thể chu cấp đủ cho một người học đai học nên cô bé
đành phải bỏ lỡ cơ hội học hành. Vì thế, tôi đi học đại học, chính là hy vọng của
tất cả mọi người trong nhà tôi gồm cha, mẹ, em gái, em trai.
Không phụ lòng mong mỏi của mọi người, nửa năm trước cuối
cùng tôi cũng đã mua cho nhà một căn hộ trong thị trấn, trả góp theo tháng là
2,426 Nhân dân tệ, thời hạn trả trong 10 năm. Hàng tháng bản thân tôi thuê nhà
hết 1,800 Nhân dân tệ, lại trừ đi phí sinh hoạt, phí giao thông, phí điện
thoai, mỗi tháng trong thẻ ngân hàng của tôi chẳng còn lại được mấy đồng. Hơn nữa,
tôi vẫn phải tiếp tục chi trả học phí sau đại học nữa. Vì thế, bề ngoài tôi là
một cô nhân viên văn phòng xinh đẹp đoan trang, nhưng thực tế tôi vẫn chỉ là một
kẻ nghèo rớt ngay cả một bộ váy đẹp mắt cũng không dám mua mà thôi.
Cách mạng vẫn chưa thành công, phụ nữ vẫn chỉ là nô lệ.
Nhưng thoát khỏi đói nghèo vẫn chưa đủ làm thỏa mãn nguyện vọng
của mẹ tôi, giờ đây tâm nguyện lớn nhất của bà, chính là muốn dùng nhan sắc của
tôi làm của hồi môn, gả tôi cho một nhà có tiền nào đó, để hoàn toàn giúp gia
đình tôi trở nên giàu có. Đây cũng là nguyên nhân mà ngay từ hồi đầu tiên bà đã
ra sức phản đối tôi và Sở Mộng Hàn đến với nhau. Vì thế, năm đó Sở Mộng Hàn đã
không ít lần gặp phải ánh mắt đầy lòng trắng của bà. Bà nghĩ mãi vẫn không hiểu,
sao tôi – một cô gái đẹp như hoa quý, như bảo bối lại có thể cùng với một kẻ tiểu
tử, gia cảnh bình bình như cậu ta được chứ?
Mãi mãi không bao giờ Sở Mộng Hàn biết được, cái đêm đó, tôi
đã quỳ trong vườn, nước mưa lạnh ngắt xả xuống ướt hết cơ thể tôi, tôi đã cầu
xin mẹ tôi, cầu cứu em trai tôi cầu xin bà cùng tôi, vỗ ngực mà thề thốt. Cuối
cùng bà đã quét ánh mắt qua tôi, miễn cưỡng đồng ý để chúng tôi kết hôn với
nhau.
Chuyện cũ không dám nghĩ lại, không dám nghĩ lại nữa.
Hối tiếc cho chính mình không phải là phong cách của một cô
gái như tôi, tôi là người trong lúc tuyệt vọng thích nghĩ đến những điều vui vẻ.
Sau hơn nửa năm. Tôi đã hoàn thành khóa học nghiên cứu sinh. Tuy trong thành phố
này, học vấn không phải là cái gì thực sự có ý nghĩa, nhưng chí ít cũng là một
hy vọng.
Cuộc sống tuy vất vả nhưng tương lai luôn tốt đẹp.
Tạo cho mình một hy vọng, mới không bị tuyệt vọng.
Sở Mộng Hàn, tôi đã mê hoặc chính mình, lại còn nhớ đến anh
ta một cách không thể kìm nén được.
Không biết có một tờ tạp chí nào đã từng viết. Sau khi chia
tay không thể làm bạn bè, vì cả hai bên đều đã bị tổn thương, cũng như không thể
làm kẻ thù, bởi vì đã từng yêu thương nhau, cho nên chỉ có thể làm người xa lạ
thân thuộc nhất.
Tôi không muốn tiếp tục hận anh, anh cũng không cần tổn
thương vì tôi thêm nữa, chúng ta hãy cùng bỏ qua đi, từ bây giờ hãy làm những
người xa lạ thân thuộc nhất.
Tôi cầm điện thoại, ấn phím mở máy, sau vài giây, tín hiệu
đã hồi phục. Tôi run rẩy bấm số điện thoại đã xa lạ với mình ba năm nay, không
ngờ lại có một cuộc điện thoại gọi đến.
“Tưởng sư phụ!”
“Đồng Đồng! Tối qua cô đi đâu vậy? Bọn họ nói với tôi, cô nhờ
bọn họ nói với tôi, cô và bạn đi trước rồi. Tối qua tôi gọi cho cô mãi mà điện
thoại tắt máy, hôm nay đi làm cũng không thấy cô, rốt cuộc bây giờ cô đang ở
đâu vậy?”
Tuy chỉ là nói trong điện thoại, tôi cũng cẩn nhận được sự
lo lắng và bực bội trong khẩu khí của một Tưởng sư phụ nho nhã ôn tồn này.
“Ừm, Tưởng sư phụ, tôi không sao, tối qua tôi và bạn tôi nói
chuyện khuya quá, tôi sẽ đến công ty ngay bây giờ”. Tôi vừa nói, một tay vừa
đang vẫy một chiếc taxi.
Chuyện ngày nào kết thúc ngày đó, rõ ràng đối với tôi mà nói
chẳng có gì tốt đẹp cả, tôi quyết định về ngay công ty, tìm những người có liên
quan để “nói chuyện cho ra nhẽ”. Nếu thực sự không thể làm tiếp được nữa, tôi
còn có thời gian để đi tìm việc mới. Có lẽ mọi việc đều có thể thương lượng được,
nhưng khoản nợ hàng tháng của ngân hàng thì tuyệt nhiên không thể thương lượng
được, muộn một ngày, trong bảng ghi nhớ tín dụng sẽ vẽ một điểm đen, vài tháng
không trả, thì người ta sẽ đến thu nhà.
Từ nghèo thành giàu thì dễ, từ giàu thành nghèo thật khó. Nếu
để mẹ tôi chuyển từ căn nhà mới đó về chỗ ở bình thường xưa kia, đoán chừng
không bằng giết bà đi. Đương nhiên, căn nhà cũ trước kia của nhà tôi cũng đã
bán từ lâu rồi. Nếu căn nhà này có bị thu lại, thì cả nhà tôi chỉ còn cá