
y càng mệt mỏi.
Chưa từng giống như hiện tại, muốn có một gia đình, muốn tấm
sự tủi hờn trong công việc hay những thành công với người nhà, muốn chia sẻ.
Tôi nghĩ có thể thành phố A có rất nhiều người trẻ tuổi đang bạt mạng làm việc,
đều có suy nghĩ giống tôi lúc này. Tôi không biết mình mang tâm trạng trở về
căn hộ chung cư của Sở Mộng Hàn.
Trong nhà không bật đèn. Mắt dần dần thích ứng với bóng tối,
dần dần có thể nhận ra đường nét của anh, anh đang ở một đầu sofa. Ánh trăng
bên ngoài cửa sổ hắt vào, trông mông lung không chân thực.
“Em về rồi?”
“…”
“Tại sao không nghe điện?”
Giọng anh lạnh lùng, toàn chất vấn. Tôi hít thật sâu, nhìn
ra ngoài cửa sổ rực rỡ.
“Sở Mộng Hàn, anh biết không, anh thực sự đã phụ lòng tôi.”
Nước mắt nghẹn ngào, nói những lời uất ức. Nhớ đến những ngày yên ấm trước đó,
càng cảm thấy nực cười. Tôi vốn sớm đã không nên có ảo tưởng gì về anh, tại sao
anh còn hết lần này đến lần khác đến làm phiền cuộc sống vốn đã bình lặng của
tôi, sau đó lại đưa tôi vào tình huống hoang đường, đáng nực cười, khiến lòng tự
trọng đã duy trì suốt ba năm bị dẫm đạp dưới chân anh?
Trong không khí có cảm giác muốn nghẹt thở, tôi lặng lẽ nhìn
người đàn ông đối diện, anh đang nhìn chăm chăm vào tôi. Tuy anh luôn làm tổn
thương tôi, nhưng có lẽ không thể hoàn toàn trách anh.
Thẩm Hân Hân nói không sai, là tôi không khống chế được trái
tim mình, mới bị như vậy.
“Anh đợi em rất lâu rồi.” Anh đứng dậy, tiến đến bên tôi,
đưa tay ôm vai tôi.
“Bận rộn cả ngày!”. Tôi tránh qua một bên, nhìn anh.
“Bận đến nỗi không có thời gian nghe điện? Tiêu Đồng Đồng,
em nói anh phụ lòng em, rốt cuộc là ai phụ lòng ai? Sáng nay…”
“Sở Mộng Hàn, anh câm miệng!” Dường như tôi không muốn ngắt
lời anh, lòng bàn tay toát mồ hôi, tôi cố gắng để mình bình tĩnh lạ, hờ hững
nói với anh, “Sở Mộng Hàn, việc hôm qua tôi đều quên rồi, cũng chả phải việc gì
to tát, chỉ là vô tình.”
“Vô tình, em nghĩ là vô tình?” Anh kinh ngạc nhìn tôi.
“Anh có cuộc sống của anh, tôi có cuộc sống của tôi, nếu muốn
giải thích thì ba năm qua tổng cộng hơn một nghìn ngày, chắc cũng có thể giải
thích rồi!”
Biểu cảm trên mặt anh như muốn nói rất nhiều, nhưng bị tôi
chặn lại.
“Lưu Tân là đồng nghiệp của anh, cô ấy đến tìm anh vì công
việc, em đừng hiểu lầm.” Anh cau mày, biện hộ.
Đồng nghiệp? Có đồng nghiệp nào 7 giờ sáng chạy đến nhà của
Tổng Giám đốc không?
Nhưng đều là việc của người khác, không liên quan đến tôi.
Tôi lúc này đến cái ăn cũng phải lo, đâu còn tâm trí chơi trò chơi ái tình với
Mộng Sở Hàn ở đây?
“Chúng ta có thể bình tĩnh lại nói chuyện với nhau không?”
“Anh muốn nói gì, nếu là việc sáng nay, tôi không hứng thú.”
Từ trong đôi mắt bất lực của anh, tôi thấy mình bất lực.
“Sở Mộng Hàn tôi nhớ anh đã nói với tôi nếu tôi ở lại thì dù
muốn anh biến mất anh cũng tự nguyện. Hôm nay tôi rất mệt, không muốn chuyển
nhà nhưng cũng không muốn sống cùng anh dưới một mái nhà, nếu anh giữ lời hứa
anh hãy đi đi. Tôi sẽ chuyển nhà thật nhanh, lúc đó tôi sẽ gọi cho anh.”
Tôi không muốn làm phiền bạn bè, cũng không muốn lang thang
đầu phố, dựa vào cái gì mà anh đòi sống phóng đãng, tôi phải để mình chịu khổ?
Vì người đàn ông này, có đáng không?
Anh nhìn chằm chằm vào tôi: “Em giờ đang làm gì, mệt mỏi
thành như này sao?”
“Anh có đi hay không, nếu không tôi sẽ đi!” Tính cách của
chúng ta rất giống nhau, đều không phải người không biết giữ lời hứa, hoặc
không nói, nói rồi nhất định sẽ làm được.
Sau vài phút, anh biến mất trước mặt tôi.
Tôi đi đến trước cửa lớn, khóa cửa lớn, từ cửa sổ nhìn ra
ngoài, thành phố A bao trùm trong sự xa hoa, như lời mời gọi mê muội, cảnh sắc
cho nơi này sinh mạng mới, sáng lạn và rực rỡ mời gọi mời, con người sống nơi
đây khó tránh khỏi khát khao dục vọng.
Cả thành phố phồn hoa trong những ánh đèn sặc sỡ, nhưng ai
thực sự đang vui? Như khi con người uống nước sẽ tự biết nóng hay lạnh.
Giờ là 8 giờ 40 phút tối, tôi móc điện thoại, gọi cho Phàn Lệ
Hoa.
“Ai đó?” Đầu kia vang lên, tôi vội đáp lại, “Xin chào Trưởng
phòng Phàn, tôi là Tiêu Đồng Đồng của Công ty Vĩnh Chính…”
“Ồ là Tiểu Tiêu sao, tôi vẫn đang đi công tác, mấy ngày nữa
mới về, có việc gì sao?”
Tôi đúng là được ưu ái, người phụ nữ này chưa từng dùng khẩu
khí thân thiết như vậy nói với tôi.
“Trưởng phòng, tôi nhớ lần trước bà còn có một yêu cầu mới đối
với “Phương án của hệ thống truyền tín hiệu”, tôi sửa đổi phương án một chút
nhưng lại có ý kiến mới về thiết kế vị trí của màn hình tinh thể lỏng bên ngoài
mà bà nhắc đến, nên muốn gọi điện trao đổi với bà.”
Được sự đồng ý, tôi nói liền suy nghĩ và kiến nghị của mình,
dùng cách dễ hiểu nhất nói cho bà hiểu. Đối với quản lí cấp cao không nắm bắt
được những thủ thuật chuyên ngành nhưng cực kỳ có trách nhiệm với công việc, thứ
thu hút họ không phải công nghệ cao, tiên tiến mà là hồi báo thường xuyên, chỉ
có giá trị mới kinh động sự húng thú ký hợp đồng của họ.
Ông trời không phụ lòng người có tâm, cuối cùng tôi đã nhận
được sự tán thành của bà.
“Mấy n