
gày trước tôi bị mất điện thoại, gọi điện thoại báo
công ty đưa danh thiếp đến, khi tham dự hội nghị quản trị ở đây, hạng mục này
đã được đưa vào lịch trình, hôm qua tôi đã sắp xếp Tiểu Tôn liên hệ với cô, những
vấn đề cô nói rất mấu chốt, ngày mai cô chỉnh sửa lại kỹ càng đưa phương án cho
anh ta.”
Cuối cùng tôi đã hiểu, quả nhiên có vấn đề ở mắt xích liên hệ.
Chu Chính đúng là liệu sự như thần, chả trách anh ta từ trẻ đã lên làm sếp.
“Trưởng phòng, để tiết kiệm thời gian, hay sau khi bà đi làm
tổ chức một cuộc họp phân tích một số vấn đề liên quan trong phương án báo cáo
với mọi người, như vậy sẽ tiết kiệm thời gian, cũng giúp đỡ công ty chúng tôi
thu thập được những yêu cầu tốt hơn.”
“Được, được! Thời gian cụ thể Tiểu Tôn sẽ thông báo với cô
sau.”
“Vâng, vậy làm phiền bà.” Ngắt điện thoại, tôi thở phào, xem
ra Phàn Lệ Hoa vẫn là người phụ trách dự án này, chỉ là người mà bà sắp xếp
không có phương thức liên hệ trực tiếp của tôi nên mới gọi điện đến quầy lễ tân
công ty, bị Hải Luân cướp được, mới để Kiều Lỗi nhân cơ hội.
Ngày hôm sau tôi thức dậy từ sớm, không muốn ăn sáng. Ra khỏi
khu đô thị cao cấp, qua một con đường nhỏ, bên đường có bán đồ ăn sáng, mùi dầu
mỡ rán tản phát trong không khí, vốn là rất thơm nhưng tôi chỉ cảm thấy buồn
nôn, không kìm chế nổi nôn thốc nôn tháo bên đường.
Đợi khi tôi đứng dậy cảm giác những đồ ăn đã chẳng còn mùi vị,
không muốn lãng phí thời gian, định lên thẳng xe buýt đến công ty.
Nhưng khi quay đầu phát hiện xe Sở Mộng Hàn, anh thò đầu ra
qua cửa sổ, “Em sao vậy?”
Anh đột nhiên xuất hiện ở đây, tôi căng thẳng, ho khan vài
tiếng, vuốt ngực xua xua tay với anh: “Không sao, tôi đi trước đây.” Nói xong,
đi về phía ngược lại, con đường này là con phố ăn uống nhỏ, xe anh không thể
quay đầu lại.
Để anh đưa tôi đi làm? Tôi thà xin nghỉ một ngày.
Ai ngờ chưa được vài bước cảm giác tay bị ai nắm chặt. Quay
đầu nhìn lại, anh đã để xe ở đó, đuổi kịp tôi.
Biểu cảm trên mặt anh rất kích động, đến nỗi nắm tay tôi rất
chặt. Tôi muốn rút ra, không ngờ anh kéo mạnh khiến tôi ngã nhào vào lòng.
“Sở Mộng Hàn, anh làm gì vậy?” Tôi bị anh ôm trong lòng, lại
không dám nói to tiếng, chỉ cảm thấy biểu cảm của anh kỳ lạ, toàn thân khác thường.
Anh cúi thấp đầu muốn nói nhưng lại dừng lại, muốn nói gì
nhưng vừa hơi hé miệng, do dự một lát lại ngậm lại, đột nhiên kéo tôi về phía
xe anh.
Lần này tôi thực sự lo lắng, hai tay ra sức kéo cánh tay anh
ngược lại, “Sở Mộng Hàn, anh không cần đưa tôi đi làm, anh bỏ tôi ra!”
“Ốm rồi còn đi làm gì chứ? Anh đưa em đi viện!” Bản tính bá
đạo của anh lại lộ ra, nắm chặt tay tôi, đến nỗi toát mồ hôi.
“Bệnh cũ thôi, chỉ cần mấy bữa không ăn đúng giờ, dạ dày sẽ
không thoải mái, uống chút thuốc là khỏi. Hơn nữa dù tôi ốm, cũng không cần anh
đi viện với tôi, bỏ tôi ra.” Anh trong bộ vest sang trọng, tôi trong trang phục
công sở, chỉ là thục nữ văn phòng, giằng kéo ở con phố ăn uống như này chắc chắn
mọi người đều ngoái nhìn.
“Anh nói rồi, giờ đến bệnh viện!” Anh đanh lại, dường như
không thể thương lượng.
Người đàn ông này nhìn thì lễ độ, mà khi mặt đanh lại lại là
bá đạo.
Tôi chịu thua, hảo hán không sợ thiệt trước mắt.
“Sở Mộng Hàn, trưa tôi một mình đến viện được không? Sáng
tôi còn có việc quan trọng, không giải quyết xong thì sự nghiệp của tôi sẽ bị
công kích, anh biết tôi không thể không có việc?” Tôi đổi giọng năn nỉ, tình
hình gia đình tôi, anh còn hiểu hơn tôi.
Anh nén tức quay đầu nhìn tôi, lạnh lùng: “Là tự em muốn đấy
nhé!”
Anh đúng là hết lời để nói, không thể nổi nóng chỉ có thể nhẫn
nại “Sở Mộng Hàn, tôi không muốn anh cũng xuất hiện ở cổng công ty.”
“Vì thế không muốn để anh đưa em đi?” Biểu cảm của anh như bị
tổn thương, tôi gật đầu.
Anh do dự một lát, trong cổ họng phát ra tiếng thở dài ngắt
quãng, “Được em nhớ phải đi viện!”
Tôi lập tức đồng ý: “Được, tôi tự đi!”
“Khi nào?” Anh vẫn không yên tâm, tôi vốn chỉ là diễn trò
nên tùy tiện nói: “Trưa nhé.”
“Đến viện nào?” Anh vẫn không buông tay tôi.
Nén cơn tức trả lời, “Đến bệnh viện Trung tâm!”
Đến công ty, đập vào mắt tôi đầu tiên là Hải Luân và Kiều Lỗi
nói cười trước quầy lễ tân.
Tôi đi qua họ, Kiều Lỗi vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, vẫn
chào hỏi tôi như thường lệ.
Tôi cũng giả bộ mọi thứ vẫn bình thường. Nhưng Kiều Lỗi khoảng
9 giờ 30 phút nhận được điện thoại, thần sắc rất kỳ quái ra khỏi công ty.
Trưa anh ta vội vàng trở về, chạy đến chỗ Lý Phong nói vài
câu. Không lâu sau, Lý Phong gọi tôi đến trước mặt ông ta, cười nói: “Tiểu
Tiêu, dưới sự hỗ trợ của cô và Kiều Lỗi, đã có tiến triển lớn trong hạng mục với
bên Thanh Hoa, giờ cô trao đổi thêm về chi tiết phương án của bên Thanh Hoa với
Kiều Lỗi, chúng ta tranh thủ chốt lại dự án này trong tháng này.”
Sớm đã đoán trước họ sẽ có chiêu này, nhưng tôi vẫn thản
nhiên nói: “Bản kế hoạch để tôi tìm lại, sau khi tìm được sẽ giao cho Kiều Lỗi.”
Hiển nhiên Lý Phong không hài lòng với câu trả lời của tôi,
“Càng nhanh càng tốt, người phụ trách dự án này giờ là Kiều Lỗi, tất