XtGem Forum catalog
Nếu Như…

Nếu Như…

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323755

Bình chọn: 8.00/10/375 lượt.

chịu nổi.

Vũ Hân nhìn Mạnh Nguyên, trên môi là nụ cười tuyệt đẹp. Cô cúi người gạt nước

một cái khiến những tia nước bay lên không trung và bắn vào người Mạnh Nguyên.

Gương mặt anh lộ rõ vẻ bất ngờ nhưng cũng không tỏ vẻ đùa giỡn. Mặt anh đanh lại

làm Vũ Hân chết khiếp. Nụ cười của cô tắt ngấm.

- Tôi…

- Cô đã phạm một sai lầm lớn đấy, cô biết không?

-…

Vũ Hân là một con ngốc, một con ngốc chính hiệu.

Có ai điên mà đi trêu chọc sếp như cô không?

Biết anh là một người nghiêm túc, không bao giờ đùa giỡn vậy mà cô còn… Giời

ơi Vũ Hân ơi là Vũ Hân…

Vũ Hân đang cúi đầu, đang định nhận lỗi thì một làn nước bay tới làm ướt

người cô. Ngước mắt lên, cô thấy nụ cười nửa miệng của Mạnh Nguyên.

- Trả lại cô đó!

- Sếp…

Quả thực là Vũ Hân đang bị Mạnh Nguyên quay như chong chóng. Lúc thì anh lạnh

lùng, gương mặt đáng sợ khiến cô chẳng dám lại gần. Lúc thì ân cần, dịu dàng như

làn nước ấm làm cô bối rối. Đúng là ở bên cạnh sếp như ở bên cạnh một quả bom có

sức công phá lớn. Nếu biết cách, quả bom sẽ cứ để cô sống yên ả, êm ấm. Nếu vô

tình chọc giận thì nó sẽ nổ tung làm cô banh xác. Thật đáng sợ.

Và thế rồi một khung cảnh lạ lẫm hiện ra. Chẳng ai nhận ra người đang nở nụ

cười tươi, đang khom lưng hắt nước về phía cô gái kia, đùa giỡn vui vẻ đó lại là

tổng giám đốc tài ba, lãnh đạm Phan Mạnh Nguyên. Và cũng lâu rồi, cô gái có tên

Vũ Hân ấy mới cười vô ưu vô lo như thế. Nét mặt không biểu lộ chút phiền muộn mà

chỉ có sự thỏa mái.

Vũ Hân đã học cách thích nghi, cách sống, cách hòa nhập vào môi trường làm

việc ở cái tuổi 18. Cái tuổi mà đáng lẽ cô phải được tới cánh cổng trường đại

học, học tập và vui chơi, sống vô tư như những cô cậu sinh viên. Nhưng không

phải ai cũng được như vậy. Từ một cô gái ngây thơ, tính tình trẻ con Vũ Hân đã

trở nên chững trạc hơn, trưởng thành hơn, suy nghĩ chín chắn hơn. Người ta không

còn thấy một Vũ Hân khờ khạo, hay phát ngôn những câu nói ngây ngốc nữa. Thay

vào đó là một Vũ Hân sắc sảo trong từng lời nói, cẩn thận trong từng hành động,

luôn biết nghĩ trước nghĩ sau.

Trường đời đã dạy cho cô nhiều thứ. Ngay cả để yêu thương một người, cô cũng

phải học chứ không đơn thuần chỉ là cảm giác như cô vẫn thường nghĩ. Thật dễ

dàng để chấp nhận và yêu thương ai đó giống mình nhưng để yêu thương ai đó khác

mình thì thật sự khó khăn. Sẽ có cách nào đó khiến bản thân nhận ra tình cảm của

ai đó nhưng rồi để chấp nhận tình cảm ấy thì cũng không phải là chuyện có thể dễ

dàng làm được.

Vũ Hân đã từng đi dọc bờ biển dài ngút ngàn nhiều lần, đi từ lúc trăng ở phía

đằng đông chạy dần sang phía tây. Từ lúc bãi biển đông người trở nên thưa thớt

hơn. Những lúc ấy, thời gian cứ như không tồn tại, mệt mỏi cũng tan thành bọt

biển. Ưu tư cũng hòa lẫn sóng biển mà cuốn ra xa. Lúc ấy cô không chỉ có một

mình, những bước chân cũng không lẻ loi trên mặt cát, bóng cô cũng không lạc

lõng trên đường đi. Bởi khi đó đã có một người đi cùng cô, lang thang cùng cô

qua những con sóng và làn nước lạnh ngắt của biến khơi giữa đêm khuya ồn ào sóng

vỗ. Rồi cùng cô ngồi xuống trên một khúc cây trên bãi biển và nói cho nhau nghe

những chuyện vu vơ, trăng, sao, mây, nước, chuyện xưa, nay và… chuyện hai

người…

Vũ Hân đã từng cùng người đó ngồi như vậy hàng giờ liền, đến khi trời không

còn khuya mà chuyển dần về sáng, sương xuống, gió lạnh và mắt đã cay cay nhưng

tâm trí cả hai vẫn không muốn về. Nhưng rồi cũng đành phải tạm biệt bờ biển rì

rào, những khoảnh khắc khó quên đó mà trở về với hiện tại, về với trường đời hối

hả. Hai cái bóng ấy đã luôn đi bên nhau, cùng bước những bước chầm chậm trên nền

cát khô. Vũ Hân đã nghĩ rằng, cho dù những bước chân in lại phía sau, những gì

thuộc về họ rồi cũng sẽ bị sóng xóa mờ, họ vẫn có thể cùng nhau đi về phía

trước, để in lên trên con đường họ đi qua nhiều bước chân nữa. Thế nhưng tất cả

đã không như cô mong đợi…

Ùm… Vũ Hân trượt chân, cô ngả người về sau và hòa mình vào làn nước mát. Nước

bắn tung tóe làm ướt tóc và người cô nhưng trên môi vẫn là nụ cười hạnh phúc.

Mạnh Nguyên tiến tới, anh vươn tay và chờ đợi. Anh chờ đợi cô gái đó sẽ nắm lấy

tay anh, cùng anh mỉm cười một lần nữa.

Vũ Hân nghiêng đầu, không nghĩ ngợi gì cả, cô đưa tay rồi nắm lấy tay Mạnh

Nguyên và đứng dậy. Cô bị kéo vào gần anh tới nỗi dường như giữa hai người không

có lấy một khe hở. Mặt đối mặt, hai mắt nhìn nhau không lảng tránh. Mạnh Nguyên

nhìn vào đôi mắt đã bao lần gây ấn tượng với anh. Một đôi mắt đa tình và biết

nói. Đôi mắt nói lên tất cả những xúc cảm được Vũ Hân giấu kín.

Bàn tay ấm nóng của Mạnh Nguyên khẽ chạm vào làn da mát lạnh ở cổ của Vũ Hân.

Anh nhẹ nhàng kéo cô lại rồi cúi xuống. Đó cũng là khi môi anh chạm vào bờ môi

mềm mại, nhỏ bé mà anh đã khao khát được sở hữu từ bấy lâu.

Giờ đây Vũ Hân đã có được cảm giác thật sự khi đôi môi Mạnh Nguyên chạm vào.

Một cảm giác mãnh liệt như muốn đốt cháy cô. Sự nam tính của anh, vị ngọt của

đôi môi anh, sự nhiệt tình và đam mê… cô nhận thấy được tất cả những điều đó. Và

cô đã đáp lại…

Vũ Hâm chìm