
gồm tám đàn ông và hai phụ nữ. Ngoài Hứa
Hủ còn có một nữ sĩ quan của Bộ Công an tầm ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi. Chị
tên Trần Nhã Lâm, chủ yếu phụ trách liên lạc với phía Miến Điện.
Hai người phụ nữ ở cabin có giường mềm. Trời vừa tối,
Trần Nhã Lâm đã rửa ráy lên giường đi ngủ. Hứa Hủ đọc sách một lúc, sau đó cầm
khăn mặt và bàn chải đánh răng rời khỏi cabin, đi về phía phòng rửa mặt.
Cabin bên cạnh không đóng cửa, bên trong đèn đóm
sáng rực. Đám đàn ông trò chuyện rôm rả. Hứa Hủ quay đầu, vừa vặn nhìn thấy Quý
Bạch ngồi ở giường dưới, đối diện cửa ra vào. Nghe thấy tiếng động, anh nhướng
mắt nhìn cô, rồi tiếp tục nói chuyện với mọi người.
Phòng rửa mặt không có ai. Hứa Hủ vừa đánh răng xong
liền nghe thấy tiếng bước chân lại gần. Cô ngẩng đầu, bóng dáng Quý Bạch xuất
hiện trong chiếc gương trước mặt. Tay anh cũng cầm đồ dùng vệ sinh, gương mặt
tuấn tú ẩn hiện ý cười.
Từ lúc lên máy bay, hai người không có cơ hội ở bên
nhau, cũng chẳng nói với nhau một câu. Sau giây phút mắt đối mắt ngắn ngủi, Hứa
Hủ tiếp tục rửa mặt, cô vừa lau mặt vừa nói: “Anh ba tối nay không cần người ngủ
cùng nữa à?”
Ngữ khí của cô đặc biệt thờ ơ bình thường, nhưng
cũng khiến khóe miệng Quý Bạch cong lên. Anh cất giọng trầm thấp, ngữ điệu rất
vui vẻ: “Tối qua anh đâu có làm gì.”
Hứa Hủ hơi bối rối.
Cô có thể mạnh mồm nhắc đến từ ‘làm tình’ với Hứa
Tuyển, khiến anh trai nghẹn giọng, nhưng mỗi câu nói ý tứ của Quý Bạch, đều khiến
cô cảm thấy mất tự nhiên.
Anh trai nói chí phải, cô đúng là ‘con gái là người
ngoài họ’ (*).
(*) Trong xã hội cũ, con gái sinh ra đã mang tư tưởng
hướng về người chồng.
“Tại sao anh lại quyết định đi Miến Điện?” Hứa Hủ
chuyển đề tài. Hôm Cục trưởng tuyên bố, anh đâu có ý tham gia hành động lần
này.
Quý Bạch không trả lời, giơ tay đóng cửa phòng rửa mặt.
Anh bỏ đồ dùng vệ sinh cá nhân rồi kéo cô vào lòng, cúi xuống đặt lên môi cô nụ
hôn nồng cháy.
Còn phải hỏi sao? Chuyến công tác này, anh có đi hay
không cũng chẳng ảnh hưởng đến đại cục. Anh chỉ vì muốn ở bên cô mà thôi.
***
Quý Bạch cũng chỉ thân mật một lúc cho đỡ nhớ, không
bao lâu sau, anh thả Hứa Hủ về cabin của cô.
Tàu hỏa lắc lư, Hứa Hủ ngủ không yên giấc. Trong lúc
mơ mơ màng màng, cô đột nhiên cảm thấy đoàn tàu dừng lại, bên ngoài cửa sổ vang
lên tiếng bước chân rầm rập. Thỉnh thoảng có người dùng tiếng Miến Điện hét câu
gì đó.
Hứa Hủ và Trần Nhã Lâm lập tức cảnh giác ngồi dậy,
kéo rèm cửa sổ quan sát. Tàu hỏa dừng lại ở một nhà ga nhỏ. Bên ngoài, ánh đèn
quân dụng chiếu sáng như ban ngày. Rất nhiều binh lính tay cầm súng đi lại ở
xung quanh sân ga, ít nhất cũng tới vài chục người.
Tất cả người của tổ trọng án đều đi ra ngoài cabin,
đứng ở hành lang tối om, cảnh giác quan sát động tĩnh bên ngoài đoàn tàu. Hứa Hủ
và Quý Bạch nhìn nhau qua đám đông.
Trên sân ga, binh lính tụ tập ngày càng nhiều, tựa hồ
cứ ba bước chân lại có người đứng gác, bao vây cả đoàn tàu.
Vài phút sau, viên sĩ quan cảnh sát người Miến Điện
đi tới.
Tình hình nhanh chóng được làm rõ. Hóa ra bang
Kachin tuy do tư lệnh quân độc lập thống nhất cai quản, nhưng các đội quân bên
dưới vàng thau lẫn lộn, thường dùng vũ lực chọi nhau. Trong thị trấn nhỏ ở phía
trước có hai phe phái xảy ra xung đột, có nhiều khả năng xảy ra cuộc đọ súng.
Sĩ quan thuộc quân Kachin đi cùng tổ chuyên án tên
là Tisza, là người đàn ông tầm hai bảy hai tám tuổi có nước da đen thui, mặt
mũi sáng sủa. Anh ta thông qua phiên dịch, vỗ về mọi người: “Xin các vị cứ yên
tâm, trên tàu của chúng ta có lá cờ đại diện tổng tư lệnh, bọn họ không dám mạo
phạm. Bây giờ bọn họ bao vây đoàn tàu, chỉ là hy vọng chúng ta không nhúng tay
vào chuyện xảy ra ở phía trước. Xin các vị hãy quay về phòng nghỉ ngơi.” Nói
xong, anh ta còn dùng tiếng Trung ngọng nghịu bổ sung một câu: “Tốt.” Có nghĩa
là tình hình vẫn ổn.
Mặc dù Tisza nói vậy, hai sĩ quan Miến Điện còn lại
vẫn hết sức căng thẳng, khiến người của tổ chuyên án không thể yên tâm. Trần
Nhã Lâm chau mày nói bằng tiếng Miến Điện: “Tôi và các anh đi ra ngoài xem thế
nào.” Một cảnh sát lớn tuổi trong tổ nói: “Tôi đi cùng cô.”
Trần Nhã Lâm gật đầu, quay lại nói với Hứa Hủ: “Cô
hãy ở lại nơi này, nhớ khóa trái cửa cabin.” Nói xong, hai người cùng viên sĩ
quan Miến Điện và Tisza đi về toa xe phía trước.
Hứa Hủ không hề cảm thấy căng thẳng. Trước đó, cô đã
xem qua tài liệu liên quan đến Miến Điện, tổng tư lệnh Kachin là người có rất uy
tín. Hơn nữa từ trước đến nay, chưa có một người lính Miến Điện nào động đến
nhân viên công vụ Trung Quốc. Ai dám chọc giận anh bạn láng giềng lớn mạnh? Hơn
nữa khẩn trương cũng vô dụng, chỉ tổ lãng phí tinh lực.
Hứa Hủ quay người đi vào cabin, khóa trái cửa, nằm
lên giường. Cô để cây gậy cảnh sát tùy thân ở bên tay, đề phòng bất trắc.
Quý Bạch dõi theo Hứa Hủ cho đến khi cô đi vào
cabin, sau đó anh cùng những người khác trở về cabin của mình.
Đoàn tàu vẫn lặng lẽ dừng ở sân ga, ánh đèn ở bên
ngoài vẫn sáng chói. Đám đàn ông ngay từ đầu đã quan sát động tĩnh ở ngoài cửa
sổ