
hợp ba người và bầu không khí giữa bọn họ rất kỳ lạ, hai người khách mới vào và nhân viên trong quán đều dõi mắt về phía bọn họ.
Hứa Hủ không thích nhất là cảm giác bị người khác nhòm ngó và phỏng đoán như bây giờ. Cô cũng không muốn tranh cãi với Diệp Tử Kiêu trước mặt đám đông. Trong lòng cô rất sốt ruột, thế là cô nói: "Quả thực anh đã hiểu nhầm, anh ấy không phải là bạn trai của tôi. Tôi và anh không thích hợp, tôi và anh ấy cũng không thích hợp. Sự trách móc của anh bây giờ không có một chút ý nghĩa nào."
Hứa Hủ vừa dứt lời, Diệp Tử Kiêu ngây người, Quý Bạch nhướng mắt nhìn cô, ánh mắt vô cùng thâm trầm.
Một người bạn cùng lớn lên phát biểu, sở dĩ
cho đến giờ Quý Bạch vẫn độc thân, là do con mắt của anh quá khắt
khe, quá cay độc.
Quý Bạch không tán thành cũng chẳng phủ
nhận, nhưng có một điều chắc chắc, người phụ nữ của anh phải là
độc nhất vô nhị, như báu vật hi hữu trên đời.
Vậy mà hôm nay, anh lại bị cô học trò nhỏ
của mình ‘ruồng rẫy’ anh ngay trước mặt mà không hề do dự.
Cảm giác này... vô cùng kỳ diệu.
Quý Bạch đích thân hướng dẫn Hứa Hủ mấy
tuần. Về cơ bản, anh rất hài lòng về cô học trò nhỏ của mình. Cô
thông minh, chăm chỉ, yên tĩnh, vừa mắt, làm bất cứ việc gì cũng
không cần nhắc nhở lần thứ hai. Có lúc anh chưa nói hết câu, cô đã
hiểu ý anh. Thỉnh thoảng, cô còn phát biểu quan điểm khiến anh không
khỏi sửng sốt.
Cô là một miếng ngọc, may mắn rơi vào tay anh.
Anh phải dụng tâm mài giũa, không để cô bị mai một.
Anh bạn thân Thư Hàng nghe nói Quý Bạch nhận
một học trò nữ liền thở dài: “Nếu chuyện này xảy ra với người
khác, không biết chừng sẽ xuất hiện mối tình thầy trò đầy kích
thích. Nhưng rơi vào cậu, đến 80% cậu sẽ coi cô bé đó là con trai để
huấn luyện, đúng không?”
Quý Bạch chỉ cười cười.
Nghiêm khắc là lẽ dĩ nhiên, nhưng anh không đến
mức coi cô là con trai.
Trong mắt người đàn ông hai mươi tám tuổi Quý
Bạch, cô gái hai mươi bốn tuổi Hứa Hủ, suy cho cùng cũng chỉ là cô bé
chưa tiếp xúc nhiều với xã hội.
Ánh nắng buổi sáng sớm của ngày xuân rất dễ
chịu, ánh sáng nhàn nhạt chiếu xuống mặt bàn màu nâu, không khí lan
tỏa sự khô hanh ấm áp. Hứa Hủ ngồi thẳng người, thần sắc nghiêm
túc, gương mặt cô hết đỏ lại trắng, trông giống một con gà nhỏ xù
lông chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào...
Được rồi, anh sẽ không nghiên cứu sâu về thái
độ ‘ruồng rẫy’ của cô.
Bởi vì đây chính là ‘phong cách Hứa Hủ’ điển
hình: Đầu óc phức tạp nhất, nhưng trái tim đơn giản nhất.
Có điều, người qua đường A đột nhiên xuất
hiện này... Quý Bạch lãnh đạm liếc Diệp Tử Kiêu một cái rồi cúi
đầu tiếp tục đọc báo. Hứa Hủ chắc có thể tự mình giải quyết.
Hứa Hủ vốn có ý định nhanh chóng kết thúc
màn kịch này, nhưng cô vừa dứt lời, hai người đàn ông đều trầm mặc.
Bầu không khí tựa hồ càng trở nên kỳ dị hơn
trước đó.
Đúng lúc này, cửa quán ăn kêu ‘ding dong’ một
tiếng, Diêu Mông xách ba cốc trà sữa đi vào. Nhìn thấy Diệp Tử Kiêu,
cô hơi bất ngờ nhưng biết ý không lên tiếng, mà ném ánh mắt dò hỏi
về Hứa Hủ.
Diệp Tử Kiêu ngây người khi thấy Diêu Mông, sau
đó anh ta lại nhìn Quý Bạch.
Hứa Hủ nói câu đó, Diệp Tử Kiêu tự nhiên hết
tức giận, sắc mặt biến đổi nhanh hơn lật sách. Anh ta tươi cười vừa
nói vừa giơ tay về phía Quý Bạch: “Xin lỗi, tôi đã hiểu nhầm. Tôi là
Diệp Tử Kiêu.”
Quý Bạch liếc Diệp Tử Kiêu, sắc mặt không
thay đổi, bắt tay anh ta: “Quý Bạch.”
Diệp Tử Kiêu khựng lại, nhưng không tỏ ra tức
giận. Anh ta đảo mắt qua đống bát đĩa trên bàn, cười nói: “Hôm nay tôi
thất lễ, nên để tôi mời các vị.”
Diệp Tử Kiêu vừa định rút ví tiền, Quý Bạch
tươi cười: “Không cần, ghi vào hóa đơn của tôi.” Anh thường đến đây ăn
nên rất thân quen với ông chủ quán. Anh đã đặt trước một khoản tiền,
để mỗi lần khỏi thanh toán phiền phức.
Diệp Tử Kiêu mỉm cười nhìn Hứa Hủ, ánh mắt
anh ta có phần giả ngốc và lấy lòng. Hứa Hủ thầm thở dài, đứng
dậy: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.”
Diệp Tử Kiêu cầu còn chẳng được, anh ta lập
tức đứng dậy, kéo ghế giúp Hứa Hủ.
Hai người đi ra khỏi quán, đến lúc này Diêu
Mông mới mở miệng: “Túi xách của bạn ấy vẫn ở đây.”
“Cô ấy còn quay về.” Quý Bạch đáp lời.
“À.” Diêu Mông cầm cái thìa khuấy cốc trà sữa.
Hai người im lặng một lúc, Diêu Mông nhoẻn
miệng cười: “Đúng rồi, sếp, gần đây em cũng muốn tập luyện. Nếu là
em, mỗi ngày phải chạy mấy vòng?”
“Bao nhiêu cũng được.”
“Ồ, nhưng Hứa Hủ chạy mười vòng, chắc em
không thể ít hơn bạn ấy?”
Lúc này, Quý Bạch mới nhướng mắt nhìn cô.
Diêu Mông quả thực là cô gái rất xinh đẹp,
gương mặt trắng nõn phơn phớt hồng như thoa phấn. Đôi mắt cô to tròn
long lanh, nhìn anh không một chút e dè, ánh mắt cô sáng ngời, lấp
lánh chờ mong.
Quý Bạch tươi cười: “Một cảnh sát hình sự
xuất sắc cần phân bổ hợp lý thời gian của mình. Hứa Hủ yếu về mặt
thể lực nên mới phải bỏ nhiều thời gian vào việc tập luyện. Thể
trạng của em xuất sắc, do đó em nên dành càng nhiều thời gian cho
chuyên ngành và vụ án, em đừng hỏi tôi kiến thức cơ bản này.”
***
Hứa Hủ và Diệp Tử Kiêu đi ra sân tập. Tới bãi
cỏ không một