
bóng người, Hứa Hủ mở miệng: “Tôi sẽ không thay đổi
quyết định, anh khỏi cần tốn công vô ích. Hiện tại, anh đã gây nhiều
phiền phức cho tôi. Tôi hy vọng lần này anh có thể nghe lọt tai lời
tôi nói.”
Diệp Tử Kiêu không lập tức trả lời, anh ta
ngoảnh đầu sang một bên châm điếu thuốc, lặng lẽ dõi mắt về đám
người đang chạy bộ dưới ánh mặt trời. Một lúc sau, anh ta lên tiếng:
“Em nói em không thích loại hình như tôi, tại sao?”
Hứa Hủ trầm mặc vài giây mới trả lời: “Điều
này không cần lý do.”
Diệp Tử Kiêu quay người, thân hình cao lớn của
anh ta ép sát Hứa Hủ: “Vậy tôi là loại hình như thế nào?”
Hứa Hủ buộc phải lùi lại phía sau một bước.
Cô chưa kịp trả lời, Diệp Tử Kiêu tiếp tục mở miệng: “Hứa Hủ, có
phải em cho rằng bản thân em rất thông minh, rất có con mắt nhìn
người? Qua cái gọi là phân tích tâm lý của em, em cho rằng tôi không
xứng với em?
Hứa Hủ, hiện thực đâu có lý tưởng như vậy?
Em là người hướng nội, liệu có mấy người đàn ông biết thưởng thức
em? Trên đời này tồn tại mấy người tán thưởng em như tôi? Mấy người
có thể cho em cuộc sống mà nhiều người phụ nữ khác cả đời không bao
giờ đạt được? Diệp Tử Kiêu tôi thật sự không đến nỗi tệ, tại sao em
không nắm bắt, thậm chí không thử một lần?”
Thấy Hứa Hủ chỉ lạnh mặt mà không lên tiếng,
Diệp Tử Kiêu nói tiếp: “Có phải em luôn khư khư cố chấp và tỏ ra
thanh cao nên đến bây giờ vẫn chưa có bạn trai? Em không cảm thấy về
phương diện này, thật ra em rất thất bại hay sao?”
Diệp Tử Kiêu đã suy nghĩ rất lâu mới quyết
định nói ra câu này. Anh ta có phần cảm tính, nhưng cũng có ý muốn
đánh thức cái đầu gỗ của Hứa Hủ.
Hứa Hủ cảm thấy hơi đau nhói trong lòng, cô
quay người, sắc mặt vô cảm: “Tôi không muốn nói nhiều lời.”
Bắt gặp gương mặt lạnh nhạt của Hứa Hủ,
Diệp Tử Kiêu thực sự nổi nóng. Anh ta không nghĩ ngợi, túm cánh tay
Hứa Hủ. Xúc cảm mềm mại nơi bàn tay khiến trái tim Diệp Tử Kiêu run
nhẹ. Anh ta đột nhiên nhớ tới cảm giác khi nắm tay Hứa Hủ ở buổi coi
mắt, vẫn là cảm giác nhỏ bé, trơn láng, mềm mại như ngọc tan chảy
đó.
Diệp Tử Kiêu cúi đầu, đập vào mắt anh ta là
làn da mỏng gần như trong suốt của Hứa Hủ. Đôi mắt đen láy trầm tĩnh
và lạnh lùng của cô đang nhìn anh ta.
Đầu óc Diệp Tử Kiêu bỗng trở nên hỗn độn, anh
ta lập tức cúi xuống hôn Hứa Hủ.
Hứa Hủ cứng đờ người, vội nghiêng đầu né
tránh. Nhưng khí nóng ở bờ môi Diệp Tử Kiêu vẫn phả vào má cô. Cảm
giác xa lạ khiến gương mặt Hứa Hủ nhanh chóng đỏ ửng, thần sắc của
cô có phần quẫn bách.
Trong con mắt của Diệp Tử Kiêu, Hứa Hủ đã bị
anh ta nói trúng tâm tư. Cô không hiểu bản thân cô quá sách vở, quá
cứng nhắc. Bọn họ vẫn còn cơ hội, chỉ cần anh ta nỗ lực thêm một
chút là có thể khiến cô dao động.
Diệp Tử Kiêu cũng biết vừa rồi anh ta nhất
thời hồ đồ, để mất phong độ. Anh ta buông tay Hứa Hủ. Vừa định nói
lời xin lỗi, Hứa Hủ cất giọng vô cùng lạnh lẽo, chứng tỏ cô thật
sự tức giận: “Anh hỏi tôi, anh là loại hình như thế nào? Được, bây
giờ tôi nói cho anh biết.”
Diệp Tử Kiêu ngớ người. Bắt gặp đôi mắt vô
cùng trầm tĩnh của Hứa Hủ, trong lòng anh ta đột nhiên xuất hiện dự
cảm chẳng lành.
“Thứ nhất, anh tương đối tự phụ, thích theo
đuổi mạo hiểm và kích thích. Tôi đã từng xem qua tài liệu về công ty
điện tử Long Tây, phần lớn dự án do anh đầu tư đều là những dự án
có độ rủi ro cao và lợi nhuận cao. Tôi còn chú ý một điểm, mỗi khi
dự án bắt đầu thu lãi, anh lại đặt trọng tâm vào việc phát triển
dự án mới. Do đó, anh tiếp quản công ty một thời gian không phải là
ngắn, mặc dù về tổng thể có lãi nhưng anh không có một dự án nào
trở thành điển hình trong ngành, cũng không tạo thành một dự án
nòng cốt có khả năng cạnh tranh, phần lớn đều là không cao không
thấp. Anh có tính thích thưởng thức quá trình mạo hiểm bẩm sinh,
chứ không phải làm việc chắc chắn. Theo tôi thấy, đi theo anh, rủi ro
kinh tế sẽ càng lớn hơn người bình thường...”
Diệp Tử Kiêu sững sờ, sắc mặt anh ta trở nên
khó coi. Anh ta nhìn Hứa Hủ chằm chằm mà không lên tiếng.
Hứa Hủ tiếp tục cất giọng đều đều: “Thứ
hai, lúc Diệp Tử Tịch bị thương, anh ở gần chị ấy nhất, nhưng anh
không lập tức cấp cứu cho chị ấy. Anh đã ngập ngừng. Môn sinh học
thời trung học đã từng dạy, khi động mạch chảy máu, chúng ta cần ấn
vào nơi gần quả tim, tại sao anh không làm vậy?
Lúc đó có phải anh nghĩ, nếu anh làm sai,
Diệp Tử Tịch có khả năng sẽ chết? Anh tưởng anh nghĩ như vậy là
muốn tốt cho chị ấy hay sao? Khi đối mặt với sinh tử, anh hoàn toàn
thiếu dũng khí gánh vác trách nhiệm...”
Diệp Tử Kiêu sa sầm mặt: “Em nói linh tinh gì
thế?”
Hứa Hủ vẫn không dừng lại: “Thứ ba, vừa rồi
anh hiểu lầm tôi và Quý Bạch. Chúng tôi không hề có một cử chỉ hành
động thân mật, vậy mà phản ứng của anh quá khích hơn người bình
thường. Lý do tại sao? Có hai khả năng: Một là Quý Bạch trông có vẻ
xuất chúng, nếu là người đàn ông tầm thường, chưa chắc anh đã tức
giận đến thế, điều này chứng tỏ anh thiếu tự tin và lòng bao dung.
Khả năng thứ hai là anh có lòng chiếm hữu rất mạnh. Trong quá khứ
có người bạn gái