
ẹp, là nơi ưa thích nhất của đám con trai nhà giàu.
Lúc đến nơi, Diệp Tử Kiêu đã khôi phục tâm
trạng bình thường, chỉ là không cười nói như mọi ngày. Một người
bạn thấy anh ta không mấy hào hứng, liền nháy mắt với cô gái ngồi
bên cạnh. Cô gái này là con gái nhỏ của một doanh nghiệp gia tộc
khác trong thành phố, thích Diệp Tử Kiêu từ lâu. Cô gái nâng ly rượu:
“Diệp thiếu, đã ra ngoài chơi thì nên quên hết chuyện không vui. Anh cứ
như vậy khiến em rất đau lòng.”
Diệp Tử Kiêu nhìn gương mặt mơ hồ và thân
hình đầy đặn của cô gái, trong đầu anh ta bất chợt bật ra câu nói
của Hứa Hủ: “Tại sao tôi phải chấp nhận người đàn ông như anh?”
Anh ta lập tức ôm cổ cô gái, phủ môi hôn cô ta.
Sau đó, hai người đi thuê phòng. Lúc điên cuồng
giải phóng dục vọng trên người cô gái, Diệp Tử Kiêu nghĩ thầm: ‘Hứa
Hủ, em nói rất đúng, tôi chính là người đàn ông như vậy. Em khiến tôi
rất khó chịu, rất đau lòng.’
***
Ngày hôm sau thời tiết rất đẹp, khi Hứa Hủ
đến sân tập, bầu trời đã hiện lên màu xanh lam trong vắt, giống tấm
vải lụa bao phủ xuống mặt đất.
Trong quá trình chạy bộ, Hứa Hủ hơi phân tâm.
Cô từng nghĩ đến chuyện gọi điện cho Diệp Tử Kiêu, an ủi anh ta một
câu. Nhưng lại nhớ đến tính cách kiêu ngạo của anh ta, lúc này mà
gọi điện có khi đổ thêm dầu vào lửa, nói nhiều vô ích, thôi thì xem
xét tình hình rồi tính sau.
Đến khi chạy vòng thứ hai, Hứa Hủ nhìn thấy
Quý Bạch ở phía trước đột nhiên dừng lại, cúi đầu nghe điện thoại.
Bắt gặp tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của anh, Hứa Hủ bất chợt nhớ đến
câu nói của anh ngày hôm qua.
Cô nghe Triệu Hàn nói Quý Bạch rất ghét bị
con gái bám dính, xem ra cần giải thích với anh, cô không phải mơ mộng
viển vông. Cô nói không thích hợp, là bởi vì thân phận cảnh sát của
anh. Về con người thật của anh, cũng coi là một người đàn ông làm kỹ
thuật, có ngoại hình và thể trạng xuất chúng, ý chí kiên định, tư
duy nhạy bén...
Những kết luận này vụt qua đầu óc Hứa Hủ.
Cô còn chưa kịp suy nghĩ sâu hơn, đằng sau đột nhiên vang lên tiếng bước
chân gấp gáp. Ở giây tiếp theo, Hứa Hủ cảm thấy một thân thể đầy
mùi mồ hôi và tỏa nhiệt lượng nhanh chóng tiến lại gần cô. Không đợi
cô quay đầu, cổ áo bị siết chặt, đôi chân vẫn đang chạy lập tức phanh
lại. Hứa Hủ đã bị Quý Bạch kéo cổ áo.
“Anh làm gì vậy?” Hứa Hủ chau mày, đồng thời
quay đầu.
Gương mặt Quý Bạch đầy mồ hôi, thần sắc anh
nặng nề, đôi mắt đen tỏa khí lạnh.
“Mau đi theo tôi. Ở nhà số 3 đường Dược Mã,
núi Lâm An vừa phát hiện thi thể một người phụ nữ.”
Hứa Hủ giật mình. Quý Bạch ngừng một giây
rồi nói tiếp: “Người chết là Diệp Tử Tịch.”
Ánh nắng ban mai rọi chiếu, núi Lâm An yên tĩnh như
một bức họa.
Miền nam nhiều núi sông, nơi này là một ngọn núi thấp
rất bình thường ở ngoại ô thành phố Lâm. Núi Lâm An cũng chưa khai thác du lịch.
Nên nếu không xảy ra vụ án mạng, đến người bản địa như Hứa Hủ cũng không biết
trên sườn núi có ngôi biệt thự sang trọng như vậy.
Khi Quý Bạch và Hứa Hủ đến nơi, đã có mấy người cảnh
sát khu vực ở hiện trường. Người thuộc đội hình cảnh thành phố vẫn đang trên đường
tới đây.
Rừng cây thấp thoáng, con đường nhỏ trải đá cuội màu
trắng nối thẳng đến ngôi biệt thự. Ngôi biệt thự chiếm diện tích rất rộng, xung
quanh có tường bao và cánh cổng sắt lớn. Một người cảnh sát khu vực báo cáo: “Hệ
thống giám sát an ninh của ngôi biệt thự đã bị phá hỏng hoàn toàn. Lúc chúng
tôi đến nơi, cổng sắt không đóng.”
Quý Bạch gật đầu, dẫn Hứa Hủ đi vào bên trong.
Trên đường tới nơi này, Hứa Hủ rất yên tĩnh. Bộ não
của cô nhanh chóng rà soát mọi manh mối liên quan đến Diệp Tử Tịch. Tuy nhiên,
lồng ngực cô mơ hồ bị tắc nghẽn. Mỗi khi dung nhan xinh đẹp của Diệp Tử Tịch lướt
qua đầu óc, cảm giác tắc nghẽn đó trở thành nặng trĩu, khiến cô càng trầm mặc.
Quý Bạch không chú ý đến tâm trạng của Hứa Hủ. Anh
châm một điếu thuốc theo thói quen, lặng lẽ hút ở trên xe ô tô.
Nhiều năm qua, mỗi khi nghe nói xảy ra án mạng,
trong lòng Quý Bạch luôn phảng phất có một luồng khí lạnh thổi qua. Luồng khí
đó lạnh ngắt, mênh mông và nhanh chóng tan biến trong giây lát. Sau đó, anh vẫn
trầm tĩnh, lạnh lùng, nhạy bén quan sát từng thi thể máu me đầm đìa.
***
Cánh cổng sắt màu cà phê thẫm mở ra, mùi máu tanh
pha lẫn mùi hôi thối lan tỏa trong không khí. Hứa Hủ đi qua hành lang dài, sau
đó cô nhìn thấy vết máu đã khô trên tấm thảm trắng muốt dưới chân, tạo thành vô
số đường nhỏ ngoằn ngoèo tới xác chết nằm bên cạnh ghế sofa trong phòng khách.
Mặc dù lúc ở trường cảnh sát đã từng nhìn thấy thi
thể người chết, nhưng bây giờ bắt gặp Diệp Tử Tịch như vậy, Hứa Hủ vẫn thẫn thờ
trong một tích tắc. Thế giới xung quanh tựa hồ trở nên vô cũng yên tĩnh, chỉ
còn lại thân thể lõa lồ, trắng nõn và thảm thương của Diệp Tử Tịch.
Trên cánh tay, đùi và bụng Diệp Tử Tịch cắm tất cả
năm con dao rọc giấy, vết đâm rất gọn gàng dứt khoát, giống như muốn đóng chị
vào vũng máu. Duy chỉ có vết thương trên bụng là nhầy nhụa, máu thịt mơ hồ, xuất
hiện nhiều vết rạch ngang dọc. Ngực trái chị có một vết thương dài, v