
ệt máu đã
khô trông như một bông hoa đáng sợ, nở rộ trên ngực Diệp Tử Tịch.
Bên chân phải Diệp Tử Tịch có một chiếc áo khoác màu
trắng, chiếc áo bị nhuộm đỏ máu một bên.
“Đã có ai động vào thi thể chưa?” Thanh âm bình tĩnh
của Quý Bạch vang lên, Hứa Hủ bừng tỉnh trong giây lát.
“Có, là cậu này, chính cậu ấy đã phát hiện ra thi thể
nạn nhân.” Người cảnh sát ở bên cạnh trả lời.
Hứa Hủ và Quý Bạch đều đưa mắt theo ngón tay chỉ của
anh ta. Một người đàn ông ngồi dưới chân tường trắng toát. Kể từ lúc bọn họ vào
nhà, người đàn ông vẫn giữ nguyên tư thế hai tay ôm đầu, không hề nhúc nhích.
Hứa Hủ giật mình: “Diệp Tử Kiêu?”
Người đàn ông lập tức ngẩng đầu nhìn Hứa Hủ. Chỉ một
đêm không gặp, gương mặt tuấn tú của người đàn ông hoàn toàn mất tinh thần, đôi
mắt đỏ ngầu: “Hứa Hủ...”
“Là cậu ta gọi điện báo cảnh sát.” Người cảnh sát giải
thích.
Diệp Tử Kiêu hốt hoảng nhìn Hứa Hủ và Quý Bạch tiến
lại gần anh ta. Lúc này, anh ta mới phát hiện toàn thân tê liệt, khó có thể động
đậy.
“Diệp tiên sinh, cậu hãy nói tất cả những điều cậu
biết cho chúng tôi.” Quý Bạch lên tiếng.
Diệp Tử Kiêu gật đầu, ánh mắt anh ta dừng lại ở
khuôn mặt Hứa Hủ. Đôi mắt đen láy của cô tựa hồ vụt qua một tia thương cảm.
Trái tim Diệp Tử Kiêu run lên, anh ta lẩm bẩm: “Hứa Hủ, Tử Tịch chết rồi... Chị
ấy chết rồi, chị ấy không còn nữa...”
Hứa Hủ ngồi xổm xuống trước mặt Diệp Tử Kiêu. Cô
nhìn thẳng vào mắt anh ta, nói rành rọt từng từ một: “Tôi biết anh rất buồn.
Anh hãy bình tĩnh và kể cho chúng tôi mọi điều anh biết.”
Thanh âm bình thản của Hứa Hủ chứa đựng một sức mạnh
yên định, vỗ về trái tim vô cùng đau đớn của Diệp Tử Kiêu. Trước cái chết của
người thân, thái độ lạnh lùng cự tuyệt và những lời nói đau thấu xương của Hứa
Hủ trước đó đều chẳng là gì cả.
Diệp Tử Kiêu chưa bao giờ có khao khát mãnh liệt ôm
Hứa Hủ vào lòng, chưa bao giờ khao khát được hít hơi thở mềm mại giá lạnh của
cô như lúc này...
Anh ta lặng lẽ cuộn chặt bàn tay, sau đó rút điện
thoại di động từ túi quần: “Tôi nhận được tin nhắn của chị ấy.”
Hứa Hủ nhận điện thoại, vừa đọc tin nhắn cô liền ngẩn
người, lập tức đưa cho Quý Bạch.
“Đến nhà số 3 đường Dược Mã núi Lâm An cứu chị.” Người
gửi tin nhắn là Diệp Tử Tịch, thời gian là 22 giờ 17 phút tối qua.
“Cậu đến nơi này lúc mấy giờ?” Quý Bạch hỏi, Hứa Hủ
cũng nhìn Diệp Tử Kiêu.
Trước đó, cảnh sát khu vực đã hỏi anh ta vấn đề này,
nhưng khi lặp lại câu trả lời, thanh âm của Diệp Tử Kiêu vẫn run run: “Tôi ngủ
say, mãi đến năm giờ sáng mới đọc tin nhắn.” Anh ta không che giấu nỗi ân hận,
bởi nếu anh ta đọc tin nhắn sớm hơn, Diệp Tử Tịch có thể được cứu thoát.
“Không ai có khả năng dự tính mọi chuyện.” Quý Bạch
cất giọng bình tĩnh: “Cậu không cần tự trách mình.”
Diệp Tử Kiêu gượng gạo gật đầu.
Hứa Hủ hỏi: “Đây là nhà của Diệp Tử Tịch?”
Diệp Tử Kiêu lắc đầu: “Tôi không rõ, chị ấy có nhiều
bất động sản.”
Diệp Tử Kiêu kể lại chuyện xảy ra vào lúc sáng sớm
hôm nay: Sau khi đọc tin nhắn vào khoảng năm giờ sáng, anh ta lập tức lái xe đến
nơi này. Lúc anh ta đến nơi, mọi thứ trong ngôi biệt thự vẫn như bây giờ. Điểm
khác biệt duy nhất là trên người Diệp Tử Tịch đắp chiếc áo khoác màu trắng. Lúc
đó, anh ta không nghĩ ngợi nhiều, chỉ muốn xác định Diệp Tử Tịch còn sống hay
đã chết, nên mới kéo áo khoác. Vừa cầm áo khoác, anh ta liền nhìn thấy thi thể
Diệp Tử Tịch bị cắm mấy con dao rọc giấy.
“Các anh chẳng phải đã bắt được thủ phạm gây ra vụ
án lưỡi dao lần trước hay sao?” Viền mắt Diệp Tử Kiêu đỏ hoe: “Hắn còn đồng đảng
đúng không? Bởi vì Tử Tịch thoát chết nên hắn lại giết chị ấy?”
Quý Bạch và Hứa Hủ đều không trả lời. Việc phá vụ án
lưỡi dao, phía cảnh sát không công bố rộng rãi, nhưng có thông báo kết quả phá
án với người bị hại. Diệp Tử Tịch chắc chắn đã nói cho Diệp Tử Kiêu biết.
Hôm nay, vụ án lưỡi dao tái diễn. Hung thủ giết chết
người phụ nữ từng là nạn nhân trước đó.
Lần này, Triệu Hàn tới ngôi biệt thự, Quý Bạch bảo
anh ta đưa Diệp Tử Kiêu về Cục trước. Triệu Hàn có nhiệm vụ vỗ về tâm trạng Diệp
Tử Kiêu và lấy lời khai chi tiết. Khi bọn họ đi ra ngoài, Hứa Hủ đuổi theo hỏi:
“Lúc anh vào đây, chiếc áo đắp trên người chị Tử Tịch như thế nào?”
Diệp Tử Kiêu nhíu mày: “Ý em là gì?”
“Là lộn xộn hay ngay ngắn?” Hứa Hủ hỏi lại.
Diệp Tử Kiêu ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Không lộn xộn,
hình như có người đắp lên người chị ấy, chỉ để lộ cánh tay và bắp chân ra
ngoài. Vì vậy... tôi mới cầm lên, xem chị ấy thế nào.”
Hứa Hủ gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Diệp Tử Kiêu nhìn Hứa Hủ, trong lòng nhói đau, muốn
nói nhưng không biết mở miệng ra sao.
Hứa Hủ lại gật đầu: “Tôi rõ rồi, chúng tôi sẽ cố gắng
hết sức.”
Diệp Tử Kiêu cuối cùng không thể kiềm chế, giơ tay
kéo Hứa Hủ vào lòng. Cảm thấy toàn thân cô cứng đờ, anh ta ra sức hít mùi hương
trên người cô, rồi lập tức buông tay: “Cám ơn em, Hứa Hủ.”
***
Vụ án có nhiều điểm nghi vấn, đây là cảm giác trực
quan nhất của Hứa Hủ. Khi Hứa Hủ quay lại phòng khách, Quý Bạch đang chắp hai
tay sau lưng đứng trước thi thể. Anh nhướng mắt nhìn cô