
đàn
ông gầy guộc thanh tú. Anh ta cười nói: “Mẹ em bắt em dẫn chúng đi chơi. Hôm
nay nghe nói anh trở về, chúng nó đòi gặp nhân vật truyền kỳ cho bằng được.”
(*) Hầu tử: Con khỉ.
Quả nhiên một lúc sau, lục tục có người đi đến mời uống
rượu, trong đó gồm cả thanh niên cao ngạo và các cô gái xinh xắn dễ thương. Quý
Bạch cười cười, cầm ly trà: “Hôm nay tôi không thể uống rượu.” Một cô gái không
chịu, Hầu Tử cười nói: “Tránh sang một bên đi, gây trở ngại cônH vụ, liệu em có
chịu nổi trách nhiệm không?”
Cô gái chớp chớp mắt, ‘ồ’ một tiếng rồi đi chỗ khác.
Hứa Hủ ở bên cạnh lắnG nghe, cô cảm thấy yên lòng.
Xem ra tình hình không đến nỗi tệ như Thư Hàng nói.
Một lúc sau, có người ghé sát Hứa Hủ, cười hì hì:
“Chúng tôi chơi xúc xắc, cô có chơi cùng không?”
Hứa Hủ mỉm cười lịch sự: “Cám ơn, tôi không tham
gia.”
Người bên cạnh không ép buộc, tiếp tục vui chơi. Chỉ
có điều, thỉnh thoảng bọn họ lại đưa mắt về phía Hứa Hủ. Trong phòng toàn là
trai thanh gái lịch, chỉ có cô mặc quần dài áo sơ mi đơn giản, gương mặt trắng
trẻo không trang điểm, nGồi nghiêm chỉnh ở một góc. Hứa Hủ Ghẳng bận tâm, nhưng
trong con mắt người khác, cô có một vẻ cô độc không ăn khớp với bầu khônH khí ở
đây.
Thư HànH hỏi Quý 2ạch: “Để cô ấy một mình có sao
không?”
Quý Bạch nhìn Hứa Hủ, nheo mắt hút thuốc: “Không
sao. Cô ấy bẩm sinh thích yên tĩnh, cứ cố ép cô ấy chơi, cô ấy ngược lại sẽ
càng không thích ứng.”
Hầu Tử đứng dậy: “Thế sao được? ChúnG ta không thể bỏ
mặc người anh ba dẫn đến đây. Để em đi nói chuyện với cô ấy.” Nói xong, anh ta
liền đi qua bên đó.
Mọi người đều cười, một người nói: “Anh ba, Hầu Tử
trăng hoa lắm đấy, anh không ngăn cản, cô học trò nhỏ của anh chịu thiệt thì sao?”
Quý Bạch vừa cất giọng thản nhiên vừa tiếp tục ra
bài: “Cũng chưa biết ai chịu thiệt đâu.”
Ván này, Quý Bạch đại thắng. Vô tình ngẩng đầu, anh
bắt Gặp Hầu Tử đặt tay lên thành ghế sau lưng Hứa Hủ, cười nói điều gì đó. Sắc
mặt Hứa Hủ vô cảm, nhưng cô rõ ràng mất kiên nhẫn, cả người hơi dịch sang 2ên cạnh.
Phát giác ánh mắt của Quý Bạch, cô đột nhiên nhìn anh, đôi mắt đen láy của cô
có chút quẫn bách và dựa dẫm.
Thật ra, Hứa Hủ không có ý dựa dẫm. Quý Bạch là người
duy nhất cô quen biết ở nơi này, cô không thể tùy tiện đối xử cứng rắn với bạn
của anh. Cô đương nhiên đợi anh ra mặt, đuổi người đàn ông kỳ quái này đi chỗ
khác.
Quý BạGh nhìn vào mắt Gô, cất giọng bình thản: “Hứa
Hủ, lại đây.”
Hứa Hủ lập tức đứng dậy. Hầu Tử cười ngoác miệng,
cũng đứng dậy đi theo. Người ở bàn bên này biết ý, Ghỉ cười cười.
Hứa Hủ đi đến bên cạnh Quý Bạch: “Quý đội.”
Quý Bạch còn chưa trả lời, Thư Hàng nheo mắt nhìn
cô: “Không phải ở Cục Cảnh sát, cô gọi Quý đội làm gì. Hãy gọi cậu ấy là anh
ba.”
Hứa Hủ: “Anh ba (*)!”
(*) Từ gốc là “Quý tam ca”.
Quý Bạch nhướng mắt nhìn Hứa Hủ.
Anh ba.
Cách xưng hô thân thiết này được người khác gọi
không biết bao nhiêu lần. Nhưng đây là lần đầu tiên có người gọi bằng giọng điệu
bình thản và cứng nhắc như vậy. Thế nhưng, thanh âm nhỏ nhẹ mềm mại và ngữ khí
lạnh nhạt xa cách Gủa cô, giống một chiếc lông vũ dài, nhẹ nhàng lướt qua trái
tim Quý Bạch, khiến anh có cảm giác ngứa ngáy, đồng thời cũng... dễ chịu lạ thường.
Quý Bạch gật đầu, nói với Thư Hàng ở phía đối diện:
“Cậu đứng dậy, nhường chỗ Gho cô ấy.”
Thư Hàng vừa ‘Hả?’ một tiếng, những người khác cười
rần rần.
Hứa Hủ nghi hoặc: “Em không biết đánh bài.”
Quý Bạch cười cười: “Em có thể học, chơi bài là một
cách rèn luyện khả năng tư duy.”
“Vâng ạ.”
Mọi người Ghơi bài song Q thăng cấp, Quý Bạch và Hứa
Hủ về một phe, hai người khác một phe. Ở ván đầu tiên, Hứa Hủ mới vừa học cách
chơi, tất nhiên thua bét nhè. Quý Bạch bị cô liên lụy nên chấm dứt thành tích
thắng liên tục. Những người xung quanh vô cùng phấn khởi, bởi vì trong đám bạn
bè, Quý Bạch là một thần thoại không ai thắng nổi.
Quý Bạch cũng không vội vàng, từ tốn chỉ cho Hứa Hủ
cách nhớ bài. Ván thứ hai quả nhiên có khởi sắc, bọn họ chỉ thua một ít. Đến
ván thứ ba biến thành thắng nhỏ. Một người buồn bực nhìn Hứa Hủ: “Có đúng là
hôm nay cô mới học chơi bài không?”
Hứa Hủ trả lời: “Đúng. Tôi đã nghĩ ra nên tính bài
thế nào rồi.”
Quý Bạch mỉm cười: “Đừng chừa con đường sống cho bọn
họ. Chúng ta ‘đuổi cùng giết tận’ một lần rồi quay về nghỉ ngơi.”
Hứa Hủ gật đầu: “Vâng ạ.”
Mọi người trầm mặc.
***
Sau đó hai người quả nhiên thắng liên tiếp bảy tám
ván, thắng lợi cuối cùng không còn 2ao xa. Kỹ thuật đánh bài của đối phương
không bằng, nhưng cũng có lúc vận may bùng phát, vớ được lá bài rất tốt. Trong
ván này, đến cuối cùng chỉ còn lại vài lá bài, Hứa Hủ ngập ngừng vài giây. Bài
của cô không bằng người ta, nếu mạo hiểm, có lẽ cô có cơ hội chuyển bại thành
thắng. Nhưng không biết Quý Bạch có hiểu ý cô?
Nghĩ đến đây, Hứa Hủ đưa mắt về phía Quý Bạch. Quý Bạch
vốn đang cúi đầu uống trà, anh đột nhiên cũng nhướng mắt nhìn Hứa Hủ. Hai người
đối mắt một hai giây rồi lại Gụp mi, tronH lòng hiểu rõ ý định của đối phương.
Ván này họ vẫn giành thắng lợi.
Mấy ván cuối