
người.
Hứa Hủ lướt rất nhanh, cô lập tức phát hiện ra manh mối.
Đại diện pháp nhân đầu tiên của tập đoàn Long Tây
không phải là chủ tịch đương nhiệm Diệp Lan Viễn, mà là một người tên Diệp Lan
Chí. Hứa Hủ vừa định phát biểu, Quý Bạch đã mở miệng: “Diệp Lan Chí là bố của
Diệp Tử Tịch?”
Triệu Hàn gật đầu, giải thích: “Năm Diệp Tử Tịch lên
ba tuổi, bố chị ta bệnh nặng qua đời, người chú Diệp Lan Viễn trở thành đại diện
pháp nhân. Lúc đó, công ty vẫn chưa có chế độ cổ phần. Sau này tập đoàn lên sàn
chứng khoán, Diệp Tử Tịch khi trưởng thành được sở hữu 3% cổ phần.”
Nghe đến đây, mọi người đều phỏng đoán, cái chết của
Diệp Tử Tịch liệu có liên quan đến cuộc tranh giành lợi ích kinh tế trong gia tộc?
Quý Bạch trầm ngâm vài giây, quay sang Lão Ngô:
“Trong thời gian xảy ra án mạng, người của Diệp gia có bằng chứng ngoại phạm
không?”
Lão Ngô giở quyển sổ ghi chép trên tay, trả lời:
“Pháp y phán đoán thời gian tắt thở từ 21 giờ tối ngày hôm trước đến 5 giờ sáng
ngày hôm sau. Khoảng thời gian tương đối rộng, mọi người đều nói ngủ ở nhà. Muốn
xác định bằng chứng ngoại phạm, chúng ta cần tiến hành điều tra thêm một bước.”
Đại Hồ nói: “Tin nhắn gửi lúc 22 giờ 17 phút. Căn cứ
vào báo cáo của pháp y, sau khi vùng ngực bị thương nặng, nạn nhân không thể sống
quá một tiếng đồng hồ. Liệu chúng ta có thể suy đoán, thời gian nạn nhân tắt thở
từ 22 giờ cho đến 23 giờ 30 phút. Chúng ta nên đặt trọng tâm điều tra bằng chứng
ngoại phạm vào khoảng thời gian này?”
Triệu Hàn lập tức phản bác: “Có khi nào chính hung
thủ gửi tin nhắn, để làm lẫn lộn thời gian.”
“Khả năng không lớn.”
“Có khả năng.”
Hai thanh âm đồng thời vang lên, là Hứa Hủ và Quý Bạch.
Mọi người đều ngây ra. Ai cũng biết Quý Bạch là quyền
uy của đội hình cảnh, mọi người đồng thời cũng quá rõ năng lực của Hứa Hủ, có
xu thế ‘Trường Giang sóng sau dồn sóng trước’ (*). Không ngờ ngày hôm nay, hai
thầy trò lại đưa ra ý kiến trái ngược tại cuộc họp công khai.
(*) Trường Giang sóng sau dồn sóng trước: Chỉ người
mới giỏi hơn người cũ, có khả năng thay thế người cũ.
Quý Bạch liếc Hứa Hủ, ánh mắt anh lộ vẻ thú vị. Hứa
Hủ không nhìn anh mà nghiêm túc suy nghĩ vấn đề.
Lúc này, Diêu Mông giơ tay: “Tôi cũng cho rằng ‘khả
năng không lớn’, tin nhắn do nạn nhân gửi.” Sau đó, cô hướng ánh mắt khích lệ về
phía Hứa Hủ. Hứa Hủ hiểu ý Diêu Mông, gật đầu hồi ứng.
Hai cô gái học chuyên ngành tâm lý cùng phản đối ý
kiến của đội phó, khiến mọi người đều rất hứng thú. Quý Bạch thỏa mãn lòng hiếu
kỳ của mọi người, điểm danh: “Hứa Hủ, em nói trước.”
Hứa Hủ đáp: “Tin nhắn tiết lộ mối quan hệ giữa hung
thủ và nạn nhân. Hung thủ là tội phạm có IQ cao, làm việc tỉ mỉ, hắn cố ý bố
trí hiện trường thành vụ lưỡi dao, nên chắc hắn không để lại sơ hở rõ ràng như
vậy.”
Diêu Mông tiếp lời: “Quan điểm của tôi cũng tương tự.
Dù hung thủ là người gửi tin nhắn, hắn hoàn toàn có thể gửi tin nhắn có nội
dung mơ hồ, chỉ cần đạt mục đích làm lẫn lộn thời gian là được.”
Hai cô gái vừa dứt lời, không ít người gật đầu phụ họa.
Sau đó toàn đội quay sang Quý Bạch.
Quý Bạch cười cười, cặp lông mày dài đen nhánh của
anh hơi nhướng lên, ánh mắt dừng lại ở Hứa Hủ: “Lập luận hai em là tình hình lý
tưởng, nhưng quá trình gây án xảy ra như thế nào, chúng ta còn chưa rõ. Không
loại trừ khả năng xuất hiện nhân tố ngẫu nhiên nào đó, khiến hung thủ gửi tin
nhắn như vậy. Hơn nữa, các vị đừng quên hiện trường có thể tồn tại hung thủ thứ
hai.”
Mọi người gật đầu, Quý Bạch chuyển sang đề tài khác:
“Tôi đồng ý với ý kiến nên tập trung điều tra bằng chứng ngoại phạm của người
nhà họ Diệp trong khoảng thời gian từ 22 giờ đến 23 giờ 30. Các vị hãy xem ghi
chép cuộc gọi từ điện thoại di động của Diệp Tử Tịch.”
Hứa Hủ giở tài liệu trong tay, tin nhắn lúc 22 giờ
17 phút nằm trong danh sách, còn hiện cả địa chỉ IP, không có gì bất thường.
Quý Bạch nói tiếp: “IP này thuộc khu vực núi Lâm An,
chứng thực tin nhắn đúng là được gửi từ vị trí ngôi biệt thự. Căn cứ theo ghi
chép, máy di động mất tín hiệu vào khoảng 23 giờ, chúng ta không tìm thấy điện
thoại ở hiện trường.”
Hứa Hủ đột nhiên có cảm giác thông suốt. Như vậy,
trong khoảng thời gian này, ít nhất một hung thủ vẫn ở ngôi biệt thự, nếu không
tại sao điện thoại di động không cánh mà bay?
Có điều... Quý Bạch vừa nhìn qua đã biết IP thuộc
khu vực nào, lẽ nào anh ghi nhớ toàn bộ số IP của thành phố Lâm?
Xem ra nỗ lực của cô vẫn chưa đủ.
Phương hướng điều tra trọng tâm tiếp theo coi như được
xác định: Một là tiếp tục tìm kiếm người tình bí mật của Diệp Tử Tịch, hai là
tìm bằng chứng ngoại phạm của người nhà họ Diệp. Quý Bạch vừa tuyên bố giải tán
cuộc họp, điện thoại di động của anh đổ chuông. Anh nói ngắn gọn vài câu, cúp
điện thoại rồi quay sang mọi người: “Là Diệp Tử Kiêu, cậu ta cho biết cậu ta vừa
nhớ ra một người.”
***
Diệp Tử Kiêu không phải kẻ ngốc nghếch. Sau hai
ngày, tâm trạng của anh ta dần dần hồi phục, anh ta bắt đầu suy nghĩ một số vấn
đề: Tại sao Diệp Tử Tịch lại sống một mình ở ngôi biệt thự trong vù