
ng núi sâu?
Tại sao khi Quý Bạch thẩm vấn anh ta, lại hỏi tới quan hệ nam nữ của Diệp Tử Tịch?
Lẽ nào Diệp Tử Tịch thật sự có người tình?
Diệp Tử Kiêu đột nhiên nhớ ra một chuyện. Khoảng hai
năm trước, anh ta và một người bạn gái chia tay. Nguyên nhân giống Hứa Hủ từng
phân tích, đối phương cũng là ‘con ông trời’, không chịu nổi tính cách gia trưởng
của anh ta. Lúc đó anh hơi sa sút tinh thần nên tìm Diệp Tử Tịch uống rượu.
Dù nửa say nửa tỉnh, anh ta vẫn nhớ Diệp Tử Tịch mặc
bộ váy dài tựa người vào lan can. Chị ngẩng đầu ngắm sao trên trời, đáy mắt đầy
ý cười tự giễu.
Diệp Tử Tịch còn nói: “Tử Kiêu à, cậu vẫn chưa gặp
được đối tượng, nỗi buồn của cậu bây giờ chẳng là gì cả. Đau buồn thật sự là hận
đến mức không thể chết đi.”
***
Diệp Tử Kiêu nhanh chóng đến Cục Cảnh sát. Quý Bạch
và Hứa Hủ trò chuyện cùng anh ta. Lúc lặp lại câu nói của Diệp Tử Tịch, anh ta
vô thức nhìn Hứa Hủ. Hứa Hủ vốn chăm chú quan sát Diệp Tử Kiêu, đột nhiên chạm
mắt anh ta, cô hơi hiểu ra vấn đề nên bình thản cúi đầu.
Bên tai hai người vang lên giọng nói trầm ổn của Quý
Bạch: “Diệp tiên sinh, cậu còn manh mối khác không? Điều cậu vừa tiết lộ chẳng
khác nào mò kim dưới đáy bể.”
Diệp Tử Kiêu nói, anh ta không rõ người đó là ai.
Nhưng anh ta đoán, chắc là người đàn ông Diệp Tử Tịch quen biết trong thời gian
học nghiên cứu sinh ở Bắc Kinh. Bởi vì kể từ lúc về thành phố Lâm, chị không có
người bạn trai nào.
Sau khi Diệp Tử Kiêu ra về, Quý Bạch vào phòng làm
việc, gọi Triệu Hàn thông báo: “Tôi sẽ đi Bắc Kinh một chuyến, chú giúp tôi đặt
vé máy bay ngày hôm nay, ngày mai quay về.” Anh đã có ý định, vận dụng các mối
quan hệ để điều tra, nếu thật sự tồn tại người đàn ông này, chắc sẽ tìm ra manh
mối.
Triệu Hàn gật đầu: “Anh định đi cùng ai?” Trước đây
mỗi lần đi công tác, Quý Bạch đều dẫn theo một cảnh sát trẻ tuổi trong đội.
Quý Bạch đưa mắt ra ngoài văn phòng, Hứa Hủ đang ngồi
ở vị trí của cô. Cô đang di chuyển con chuột, chăm chú lướt qua tài liệu liên
quan đến tập đoàn Diệp thị. Trông cô giống một động cơ nhỏ đã được lên dây cót.
***
Buổi chiều ra sân bay, Quý Bạch ngồi ở phòng chờ một
lúc liền nhìn thấy Hứa Hủ một tay xách túi hành lý, cánh tay nhỏ nhắn còn lại
xách túi đựng laptop nặng nề, cô vừa đi vừa gọi điện thoại: “Không cần bảo bạn
anh đi đón em. Em đến rồi... Hứa Tuyển, em rất bận, tạm biệt.”
Hứa Hủ cúp điện thoại rồi đi nhanh đến bên Quý Bạch.
Lúc này, loa phát thanh thông báo đã có thể làm thủ tục lên máy bay, Quý Bạch cầm
hai túi xách trong tay cô: “Đi thôi.”
Hứa Hủ bỗng trở thành đi tay không, trong khi Quý Bạch
xách ba túi hành lý của hai người. Mặc dù vậy, trông anh vẫn rất thoải mái,
thân hình cao lớn nổi bật giữa đám đông.
Ở cơ quan vô cùng nghiêm khắc, ra ngoài lại rất có
phong độ, người thầy này quả thực không tồi.
Lần này trở về Bắc Kinh, Quý Bạch khônG định kinh động
đến những người chẳng liên quan, anh cũng không thông báo cho Hia đình biết. Xuống
máy bay, Quý Bạch và Hứa Hủ bắt taxi, đi đến một nhà nghỉ gần Bộ Công an nằm ở
phía nam thành phố.
Bắc Kinh tầm chiều tối vừa huyên náo vừa đông đúc.
Ráng chiều tỏa ánh sáng màu vàng rực rỡ xuống những tòa nhà cao tầng. Nhà nghỉ
là một tòa nhà màu trắng năm tầng không bắt mắt, hành lang phủ tấm thảm màu đỏ
cũ kỹ, bức tườnG sơn màu vàng theo phong cách của thập niên 90. Nhân viên tiếp
tân của đơn vị nhà nước lúc nào cũng Gó thái độ không nóng không lạnh.
Tuy nhiên, Quý Bạch chẳng hề bận tâm, Hứa Hủ càng
không để ý. Hai người lấy hai phòng, xách hành lý đi lên tầng trên, ai vào
phòng người nấy.
Quý Bạch tắm rửa, thay áo phông rộnH rãi và quần
dài. Anh vừa mở máy vi tính liền nghe thấy tiếng gõ cửa.
Là Hứa Hủ. Cô ôm máy tính xách tay đứng trước cửa.
Gương mặt trắng trẻo điềm nhiên như không: “Buổi tối có làm việc không ạ?”
Hứa Hủ cũng vừa tắm xong, cô mặc áo phông và quần thể
thao, mái tóc ngắn còn ướt dính vào trán, đôi mắt cô đặc biệt đen láy và trong
veo.
Giống đôi mắt của động vật nhỏ.
Quý Bạch rời mắt khỏi gương mặt Hứa Hủ, anh xoay người
để cô vào phòng.
Nhà nghỉ ba sao, căn phòng nhỏ đến đáng thương.
Trong phòng chỉ có hai chiếc ghế gỗ, một chiếc để hành lý của Quý Bạch, một chiếc
Quý Bạch đang ngồi. Công việc quan trọnG hơn cả, Hứa Hủ không câu nệ tiểu tiết,
trực tiếp ngồi xuống mép giường, mở laptop cùng anh thảo luận.
Thật ra hai người lúG này cũng chỉ có thể rà soát lại
từ đầu vụ án, xem có tìm ra manh mối khác không. Trò chuyện một lúc cũng chẳng
có tiến triển mới nên họ dừng lại. Hứa Hủ không định về phòng, cô ôm laptop tiếp
tục nghiên cứu tư liệu tài vụ của Diệp Tử Tịch. Quý Bạch tựa vào thành ghế, ngước
nhìn màn đêm vừa buông xuống bên ngoài cửa sổ, lặng lẽ uống trà.
Trong phòng không một tiếng động, ánh đèn vàng tỏa
sáng tạo ra bầu không khí ấm áp cổ xưa.
Quý Bạch vừa di chuyển ánh mắt, liền nhìn thấy Hứa Hủ
đang ngồi trên ga trải giường trắng muốt. Áo phông rộng thùng thình khiến thân
hình cô càng nhỏ bé, càng mềm mại, phảng phất tỏa ra mùi thơm của dầu tắm...
làm cả căn p