
cùng lại gặp tình thế nguy hiểm, Quý Bạch
và Hứa Hủ làm theo cách cũ, âm thầm trao đổi ánh mắt, sách lược phức tạp đến mấy
cũng ngầm hiểu ý nhau. Quý Bạch luôn giữ bộ dạng biếng nhác, phần lớn thời gian
Hứa Hủ đều cúi đầu. Vì vậy khônH ai phát giác cử chỉ của bọn họ.
Ván cuối cùng hai người tiêu diệt đối phương không
còn manh giáp. Hầu Tử ném bài xuống bàn, buồn bực vò đầu: “Đúng là không chịu nổi,
tôi không chơi nữa, ức hiếp người quá đáng mà. Chơi bài mấy chụG năm, đây là lần
đầu tiên thua đến mức lòng tự trọng tan tành.” Người còn lại cũng thở dài.
Quý Bạch cười cười, nhìn đồng hồ, đứng dậy chuẩn bị
ra về.
Hứa Hủ cũng đứng lên. Tuy nhiên, bắt gặp bộ dạng ủ
rũ của bọn họ, cô hơi áy náy nên mở miệng an ủi: “CáG anh không cần chán nản. Đầu
tiên, khả năng tính toán và ghi nhớ của tôi và Quý... anh ba tương đối tốt, bởi
vì chúng tôi từng được huấn luyện chuyên nghiệp. Hơn nữa, vừa rồi trong lúc
đánh bài, chúng tôi đã trao đổi ánh...”
Hứa Hủ chưa kịp nói hết câu, một bàn tay thô ráp đầy
mùi thuốc lá đột ngột bịt miệnG cô. Hứa Hủ nhíu mày, Quý Bạch đã kéo cô ra sau
lưng, cười nói với mọi người: “ChúnG tôi đi đây, ngày mai Gòn có việc quan trọng.”
Lúc rời khỏi quán bar, Quý BạGh nửa cười nửa không
cúi đầu nhìn Hứa Hủ: “Sao em thật thà thế? KhônG làm bọn họ thua thảm hại, liệu
bọn họ có để chúng ta ra về?”
“Thì ra là vậy.” Hứa Hủ trả lời.
Quý Bạch và Thư Hàng đưa mắt nhìn nhau, cả hai cùng
phì cười.
Thư Hàng lái xe đưa hai người về nhà nghỉ.
Xe ô tô lặng lẽ lướt đi trên đường phố, thời tiết Bắc
Kinh về đêm mát lạnh. Hứa Hủ tựa nHười vào thành ghế phía sau, thân thể hơi mệt
mỏi. Cô không lên tiếng mà lặng lẽ lắng nghe Quý Bạch và Thư Hàng trò chuyện.
Hứa Hủ phát hiện, sau khi cởi bỏ thân phận cảnh sát
hình sự, Quý Bạch trở thành người khác hoàn toàn. Anh lúc này thoải mái, biếng
nhác, thậm chí giống một lãng tử bỡn cợt cuộc đời.
Sự khác biệt này cũng không khó giải thích. Quý Bạch
tuổi còn trẻ đã đảm nhiệm chức vụ cao trong đội hình cảnh. Bộ dạng nghiêm khắc
trầm ổn sẽ càng khiến mọi người tin tưởng và nghe theo, khiến phần tử phạm tội
khiếp sợ hơn.
Hứa Hủ cũng chú ý một điểm, buổi tối hôm nay tuy Quý
Bạch cười nói vui vẻ, nhưng gương mặt anh vẫn bộc lộ sự lạnh nhạt xa cách, khiến
anh toát ra một vẻ thân cận mà không gần gũi.
Cô còn để ý thấy một điều, mặc dù bạn bè của anh rất
quan tâm và nhiệt tình, nhưng không hề hỏi đến công việc của anh. Chắc không ai
lý giải và có hứng thú tìm hiểu, rốt cuộc anh đang làm gì.
Bọn họ coi anh là một nhân vật truyền kỳ, nhân vật
truyền kỳ từ từ rời xa phạm vi cuộG sống của bọn họ. Có lẽ không bao lâu sau, vẻ
nhàn hạ, biếng nhác và bỡn cợt trên người anh sẽ biến mất, chỉ còn lại hình ảnh
người cảnh sát hình sự nghiêm khắc lạnh lùng mà cô quen thuộc.
Nghĩ đến đây, trong lònH Hứa Hủ bất chợt nổi lên
lòng kính nể, cũng hơi cảm động. Cô vô thứG ngắm gương mặt nghiêng anh tuấn, nụ
cười nhàn nhạt trên môi Quý Bạch, gương mặt cương nghị tỏa ra sự ấm áp len lỏi
vào tận lòng người.
“Đến nơi rồi.” Thư Hàng cười hì hì dừng xe ô tô. Một
người đàn ông trẻ tuổi cao lớn mặc đồng phục lập tức chạy đến, mở cửa cho Quý Bạch
và Hứa Hủ.
Hứa Hủ ngẩn người, Quý Bạch xuống xe, nhìn khách sạn
năm sao lộng lẫy trước mặt rồi quay sang Thư Hàng.
Thư Hàng mở cốp xe, xách hành lý của hai người ra
ngoài: “Lần đầu tiên cậu đưa học trò nhỏ tới Bắc Kinh, bọn tớ sao có thể để cô ấy
ở nhà nghỉ? Tớ đã trả phòng bên đó và đặt phòng tổng thống ở đây rồi. Nơi này gần
đại học H hơn. Tám giờ sáng mai, tớ sẽ đến đón hai người.”
Giường trong phòng ngủ chính của phòng tổng thống khách sạn rất lớn, Hứa Hủ duỗi thẳng chân tay cũng chỉ chiếm chưa đến một nửa. Quay đầu ngắm cảnh đêm phồn hoa rực rỡ bên ngoài cửa sổ, trong lòng cô bỗng xuất hiện nỗi lo lắng bất an.
Ban đầu Hứa Hủ tưởng do thay đổi hoàn cảnh, nhắm mắt một lúc, cô mới phát hiện bụng đói cồn cào. Hứa Hủ nhìn đồng hồ, cô ăn một ít đồ trên máy bay từ lúc hơn 5 giờ chiều, bây giờ đã là 11 giờ đêm. Một lúc sau, Hứa Hủ không chịu đựng nổi, ngồi dậy xuống giường.
***
Quý Bạch xem tin tức buổi đêm một lúc, vừa định tắt đèn đi ngủ, anh bỗng nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng ở bên ngoài.
Quý Bạch mở cửa phòng liền bắt gặp một hình bóng nhỏ bé mặc áo ngủ màu trắng đi chầm chậm về phía phòng ăn. Quý Bạch hơi ngạc nhiên, anh tưởng bộ đồ ngủ của Hứa Hủ sẽ có hình gấu mèo hoa cỏ gì đó, không ngờ cô mặc áo choàng ngủ cổ mở rộng, thắt eo của người phụ nữ trưởng thành. Tuy nhiên...Quý Bạch mỉm cười, áo choàng ngủ rất dài và rộng, khoác vào người cô chẳng khác nào bé gái lén lút mặc đồ của người lớn.
Trên thực tế, lý do Hứa Hủ chọn bộ đồ ngủ này rất đơn giản, năm nay cô 24 tuổi, đương nhiên mặc kiểu phụ nữ.
Quý Bạch đi tới phòng ăn. Từ xa, anh đã ngửi thấy mùi bánh pizza thơm phức, cảm giác đói bụng bị đánh thức. Trước bàn ăn bóng loáng, Hứa Hủ một tay chống cằm, ăn rất từ tốn. Áo ngủ tơ lụa mềm mại thuận theo đường nét cơ thể cô, từ cổ rủ xuống tận gót chân xinh xắn như ngọc, khiến Hứa Hủ có một vẻ mỹ lệ mà ngày