
liên tục nhấn mạnh: “Thật sự không cần đến nơi mà anh
nói, tôi chỉ muốn bảo anh đưa đi ăn ở hàng vỉa hè mà thôi. Có anh, đi ăn ở đâu
cũng giống nhau.”
Cố Nam
không nói gì, anh vừa mở cửa xe vừa cầu nguyện, hy vọng nhà hàng đó vẫn còn.
Nơi đó
đã từng chứng kiến những giây phút vui vẻ của anh và Duyệt Tâm, nếu không còn
nữa, anh có thể sẽ nghi ngờ, anh đã từng có Duyệt Tâm, đã từng có tình yêu và
hạnh phúc thật không?
Không ở
gần nhau nhưng Duyệt Tâm dường như nhìn thấy gò má hơi hồng lên vì vui mừng của
Duyệt Thanh.
Cậu vui
vẻ nói với Duyệt Tâm bằng giọng nói trong trẻo: “Chị, cuối cùng em cũng có thể
đứng dậy được rồi! Mặc dù vẫn chưa đi được nhưng em có thể đứng mà không cần
vịn vào bất kỳ đâu nào.”
Duyệt
Tâm vui mừng đến mức nước mắt chảy tràn mi, cô cố gắng kìm nén tâm trạng xúc
động của mình rồi nói với em trai: “Có vẻ như thuốc lần trước rất tốt. Chị sẽ
hỏi bác sĩ xem có cần đi kiểm tra một lần nữa không.”
Nhắc
đến việc đi kiểm tra một lần nữa, Duyệt Thanh rất tích cực, cậu chủ động nói:
“Lúc nào đi ạ?”
Duyệt
Tâm nhẩm tính số tiền mình đã tiết kiệm được, do dự nói: “Để xem đầu tháng sau
thế nào?”
Duyệt
Thanh bật cười, vô tình hỏi một câu: “Chị, anh rể gần đây có đối xử tốt với chị
không?”
Câu nói
này khiến Duyệt Tâm sững sờ, không biết nên trả lời như thế nào. Cô không dám
kể với bố mẹ chuyện cô ly hôn với Cố Nam, đương nhiên cũng không nói với Duyệt
Thanh. Thật ra, cô không muốn giấu điều gì, chỉ có điều cô không biết nên nói
với người nhà như thế nào.
Duyệt
Tâm yên lặng khiến Duyệt Thanh hiểu nhầm Cố Nam đối xử không tốt với chị gái.
Vì thế, cậu giận dữ nói: “Đợi bao giờ chân em khỏi, đến Bắc Kinh làm việc, nhất
định em sẽ tìm chỗ ở gần nhà chị. Lúc đó, anh ấy còn dám bắt nạt chị, em sẽ
không bỏ qua.”
Duyệt
Tâm cảm động trước lời nói của em trai nên nghẹn lời, gọi tên cậu vài lần, muốn
nói với cậu cô đã ly hôn với Cố Nam, nhưng cô không đủ dũng khí để nói ra thành
lời.
Đây là
lần đầu tiên Duyệt Thanh không dùng xe lăn, cậu chống gậy ra cửa, Duyệt Tâm vẫn
đứng đợi cậu ở bến xe.
Trên
bậc thềm, hai chị em ôm chầm lấy nhau sau một thời gian dài không gặp, chảy cả
nước mắt. Duyệt Tâm cảm thấy mặc dù nhiều năm kiên trì chữa bệnh cho Duyệt
Thanh quả thật không dễ dàng nhưng bây giờ cũng có được một vài kết quả tốt
đẹp, cô thở phào nhẹ nhõm.
Duyệt
Thanh kể cho Duyệt Tâm nghe tình hình ở nhà. Bố mẹ tuổi đã cao, sức khỏe không
tốt nên lần này không đi cùng Duyệt Thanh, một mặt là vì nghĩ đến chi phí đi
lại, nhưng nguyên nhân chính là vì sức khỏe của hai người không chịu được một
quãng đường dài.
Duyệt
Thanh là một cậu bé rất biết cách cư xử, cậu vừa an ủi Duyệt Tâm không cần lo
lắng cho bố mẹ, vừa lấy từ trong túi đồ ăn do mẹ làm gửi cho Duyệt Tâm rồi nói:
“Suốt tối hôm kia mẹ nấu kẹo mạch nha và làm bánh.”
Giữa
đông người, Duyệt Tâm không đợi được bẻ hai miếng, một miếng đưa lên miệng, một
miếng đưa cho Duyệt Thanh, cô nhìn Duyệt Thanh cười vui vẻ và nói: “Rất ngọt.”
Trong
túi vải vẫn còn một chiếc túi nhỏ được khâu bằng chỉ đỏ, Duyệt Tâm chạm tay
vào, thấy hơi cứng liền hỏi: “Đây là gì?”
Duyệt
Thanh vội vàng ôm chiếc túi vào lòng rồi nói: “Tiền bố mẹ cho em khám bệnh!”
Duyệt
Tâm tò mò hỏi: “Bố mẹ lấy tiền ở đâu?”
Duyệt
Thanh nháy mắt với cô, nghịch ngợm nói: “Tiết kiệm được.”
Duyệt
Tâm nhớ bố mẹ luôn chịu khổ, giờ tuổi đã cao rồi nhưng vẫn tiết kiệm chi tiêu
để dành tiền chữa bệnh cho Duyệt Thanh, trong lòng cô cảm thấy chua xót.
Ở bến
xe không nhìn thấy Cố Nam, ra khỏi bến xe cũng không thấy Cố Nam, Duyệt Thanh
hỏi: “Cuối tuần anh rể cũng không nghỉ sao?”
Duyệt
Tâm biết có những chuyện sớm muộn gì cũng phải nói nên cố gắng giữ giọng bình
tĩnh nói với Duyệt Thanh: “Chị…Chị và Cố Nam…ly hôn rồi.”
Duyệt
Thanh không ngạc nhiên như cô tưởng tượng, cậu chỉ cau mày, bình tĩnh hỏi: “Lúc
nào?”
Duyệt
Tâm chưa kịp trả lời, xe taxi đã đến. Cô đỡ cánh tay em trai giúp cậu vào trong
xe rồi mới ngồi lên ghế phía trước.
Trên
đường, Duyệt Thanh yên lặng một cách kỳ lạ, cậu không hỏi bất kỳ tin tức nào
liên quan đến Cố Nam nữa.
Dưới sự
hướng dẫn của Duyệt Tâm, xe taxi đi vào con ngõ nhỏ.
Duyệt
Thanh vẫn nhớ đường, chỉ vào siêu thị nhỏ gần đó nói: “Đây không phải là đường
đến nhà chị Vĩ Vĩ sao?”
Duyệt
Tâm kiên nhẫn giải thích: “Bây giờ chị sống cùng Vĩ Vĩ, em cũng sống tạm ở
đây.”
Duyệt
Thanh ngoan ngoãn gật đầu.
Nếu Vĩ
Vĩ không nhắc đến Viên Nhược Hồng, Duyệt Thanh vẫn sẽ luôn nghe lời như vậy.
Vĩ Vĩ
ngồi xem ti vi với Duyệt Thanh, nhìn thấy người trên ti vi, bỗng nhiên bật
cười, vừa cười vừa nói với Duyệt Thanh: “Diễn viên nam này rất giống một người
bạn của chị!”
Duyệt
Thanh hỏi: “Giống ai?”
Vĩ Vĩ
không suy nghĩ gì liền đáp: “Viên Nhược Hồng! Chính là anh Viên lần trước đến
chơi với em.”
Điều
này khiến Duyệt Thanh nhớ lại, lần trước đến đây, Viên Nhược Hồng nấu các món ngon
cho cậu ăn, giảng cho cậu kiến thức về máy tính, cuối cùng còn tìm cho cậu
nhiều tài liệu liên quan đến máy tính. Trong trí nhớ của cậ