
xuống, đường băng và kiến trúc giống như những món đồ chơi nhỏ bé, mặt trời mới lên tản ra
những tia nắng màu cam ấm áp mà không hề nóng rát, ánh mặt trời chiếu
lên mặt của anh, từ góc độ này nhìn qua, thế nhưng mang theo một tia
không dịu dàng.
Ngồi trên máy bay 12 tiếng, Tống Lương Thần nửa
mê nửa tỉnh, đến khi máy bay tiến vào biên giới Trung Quốc anh cũng
không thể nào ngủ được nữa. Toàn bộ suy nghĩ dâng lên giống như thủy
triều vậy, bởi vì có quá nhiều ý nghĩ nên anh cũng không rõ ràng, vốn dĩ lòng anh đã kiên định như sắt thép nhưng nay lại bị làn sóng suy nghĩ
đánh thẳng vào lòng. Sau khi con sóng lớn này đi qua, trong đầu của anh
chỉ còn lưu lại gương mặt tươi cười. Anh nhớ lần đầu tiên trông thấy cô
cũng là lúc học lớp 11, cô đứng ở bên bục giảng có chút xấu hổ nhưng lại rất to gan nhấn mạnh: “Tôi tên là Hứa Tử Ngư, trang tử ngư nào biết ngư chi nhạc, Hứa Tử Ngư.”
Từ thành phố B đến Boston, từ Newyork trở lại thành phố B, 5 năm đã trôi qua.
Khi anh rời khỏi thành phố B chính là mùa hè, khi đó vừa kết thúc kỳ thi
tốt nghiệp trung học chưa bao lâu, anh hỏi thăm được tin tức Hứa Tử Ngư
đã thi đậu vào trường đại học Kinh Mậu, anh liền yên tâm. Bởi vì anh có
một người bạn rất thân tên là Thích Uy cũng học ở đó, Thích Uy là một
người rất thông minh, có cậu ấy ở bên cạnh cô, anh cũng yên tâm không
cần lo lắng cô sẽ gây ra chuyện gì.
Trước khi đi, Thích Uy có đến tiễn anh. Anh liền uyển chuyển bày tỏ rằng mình có một người bạn học
mối quan hệ cũng không tệ đã thi đậu vào trường Kinh Mậu, anh muốn nhờ
Thích Uy giúp anh chiếu cố người này. Thích Uy giảo hoạt cười cười, hỏi
Tống Lương Thần người bạn kia là nam hay nữ, tên là gì. Tống Lương Thần
cái gì cũng làm tốt, nhưng chỉ là chuyện tình cảm có chút chậm chạp,
Thích Uy thấy anh có chút hốt hoảng cho nên cũng không muốn gây khó xử
cho anh, tiếp theo Thích Uy hỏi Tống Lương Thần muốn bản thân mình chiếu cố người đó thế nào.
Nói đến đây, Tống Lương Thần suy nghĩ, anh
nặng nề nói: “Thật ra thì chỉ cần cậu chú ý để ý cô ấy đừng để xảy ra
chuyện gì ngoài ý muốn là được, tính tình của cô ấy rất tùy hứng, thường lơ là không suy nghĩ kỹ đã làm rồi, cho nên rất dễ dàng gặp phải trắc
trở, cũng rất dễ thương tổn đến chính mình.” Tống Lương Thần cảm giác
dường như mình dùng lời nói vô cùng trừu tượng, anh lo lắng Thích Uy
không hiểu, nhưng Thích Uy lại vỗ vỗ vai của anh mà nói: “Yên tâm đi,
mình hiểu rồi.”
( Hic hic vậy là anh Thần gi¬ao trứng cho ác rồi …)
Tống Lương Thần còn nói: “Cô ấy tương đối đơn thuần, còn đặc biệt mơ mộng
thích trai đẹp, trường học của cậu có người đàn ông nào nhân phẩm không
tốt, thì cậu hãy giúp mình xem chừng nhé.” Thích Uy gật đầu, trong lòng
thầm nghĩ người phụ nữ mà Tống Lương Thần coi trọng có bộ dạng như thế
nào đây!
Tống Lương Thần còn nói: “Cũng không cần chiếu cố đặc
biệt gì, chỉ cần đừng để người khác bắt nạt cô ấy là được rồi.” Thích Uy gật đầu: “Yên tâm đi, mình hiểu rõ rồi.”
Tống Lương Thần nghĩ, có Thích Uy ở bên cạnh cô nên cũng yên tâm, cậu ta lại thông minh như vậy.
Có một thời gian Tống Lương Thần cảm thấy bản thân mình hạnh phúc nhất,
chính là khi anh nghe Thích Uy báo cáo mọi chuyện của Hứa Tử Ngư cho anh biết, vừa nghe anh vừa tưởng tượng ra dáng vẻ của cô khi đó, cũng không tự giác mà cười lên. Lúc vừa mới bắt đầu thì là một tuần báo cáo một
hai lần, sau đó thì đổi thành mỗi ngày.
“Cô ấy đi khoa truyền
thanh đăng ký, không làm phát thanh thì cũng muốn làm điều âm, chẳng
phải mình quen biết thầy bên điều âm sao, mình đã lén cho cô ấy đi cửa
sau. Mấy ngày nay ngày nào cô ấy cũng chạy đến đài phát thanh cả.”
“Mỗi tuần sẽ có một đội thay phiên nhau kéo quốc kỳ, cô ấy cùng mấy người
trong ký túc xá đều đi xem, mình nghĩ không biết bọn họ là đang coi
trọng lá cờ tổ quốc hay coi trọng đội trưởng kia đây nhỉ? Mà người đó
thì làm sao đẹp trai bằng mình chứ, với lại cái tên đó chẳng đàng hoàng
chút nào, một năm đổi đến bốn người bạn gái, cậu yên tâm, nhất định mình sẽ không để Tiểu Ngư nhà cậu sa lưới đâu.”
“Gần đây cô ấy say mê làm phim rồi, hình như còn tạo ra một tổ để diễn kịch nữa, hôm qua mình trông thấy cô ấy đứng ở đó nghịch một cái camera, từ trong miệng còn
cằn nhằn lẩm bẩm cái gì đó, nhìn rất đáng ghét.”
“Cậu nói xem,
sao cô ấy lại không biết nghỉ ngơi một chút chứ, cái thân nhỏ bé như vậy mà vác cái camera 3 chân lớn như vậy, làm phim trường học nữa. Đúng
rồi, nhân vật chính của bộ phim cô ấy làm là một anh chàng khá đẹp trai
đó, con người cũng rất đàng hoàng, nhưng mà đã có bạn gái rồi.”
“Hứa Tử Ngư quả thực là một đóa hoa tuyệt thế, đi tìm An Hinh để học đàn
dương cầm, An Hinh cũng đồng ý, hình như cô ấy muốn đàn bản Kanon, có lẽ trước đó mấy ngày cô ấy thấy trên tivi có chiếu bộ phim đó. Hai hôm
trước mình cũng có đến rạp chiếu phim xem bộ phim đó, tựa đề là《Người
bạn gái dã man của tôi》, cậu có xem qua bộ phim này chưa?”
“Cùng
khóa của mình có một người có ý với cô ấy, gần đây cứ đi theo đuổi cô
ấy, còn thường xuyên liên lạc với cô ấy nữa. Tên nhóc nô