Pair of Vintage Old School Fru
Ngại Gì Yêu Nhau

Ngại Gì Yêu Nhau

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326173

Bình chọn: 8.00/10/617 lượt.



sát đôi chân tuyết của mình lên trên tấm thảm, sau đó đi vào cái hành

lang mà cô gái đó đã chỉ. Vừa đến đầu hành lang đã nghe thấy tiếng nhạc

vang lên, Tống Lương Thần có thể nghe ra đây là tiếng nhạc của đàn dương cầm. Từ sau khi Thích Uy nói Hứa Tử Ngư đang luyện tập đàn bài Kanon,

thì hầu như mỗi ngày Tống Lương Thần đều nghe bản nhạc này, cho nên anh

nghe ra được, người đàn bản nhạc này cũng chưa gọi là thật lưu loát. Thế nhưng những nốt nhạc ấy khi đến tai của anh đều trở nên rất dễ nghe,

hay hơn bất kỳ bài hát nào mà anh đã từng nghe, anh bước nhanh hơn, rốt

cuộc cũng đã đến trước cửa một căn phòng đề tấm bảng “Phòng Pi¬ano”.

Cánh cửa cũng chỉ khép hờ, anh đặt tay lên cửa thậm chí còn cảm thấy có

chút run. Trong lòng âm thầm khinh thường chính bản thân mình, khe khẽ

đẩy cửa phòng ra, thấy một màn ở trong phòng, anh lập tức ngây ngẩn cả

người.

Bên trong gian phòng rộng rãi, có một cây đàn Pi¬ano bằng

gỗ đã rất cũ kỹ đặt ở góc phòng hướng về cửa sổ phía Đông Nam, ngồi ở

chỗ đó đánh đàn chính là Hứa Tử Ngư mà đã rất lâu anh không gặp rồi, ở

bên cạnh cô còn một người nữa, bàn tay giữ lấy ngón tay của cô điều

khiển cô nhấn từng phím một, người kia chính là Thích Uy, người bạn tốt

nhất của anh. Hứa Tử Ngư không ngồi yên đánh đàn, mà hai mắt cũng không

ngừng nhìn ngắm mặt của Thích Uy, rốt cuộc cũng nắm lấy cơ hội, Thích Uy cúi đầu hôn một cái lên môi cô. Mặt của Thích Uy bị cô che mất, không

thấy rõ vẻ mặt của cậu ta, nhưng mà cậu ta giơ tay lên cưng chìu vuốt

mái tóc của cô, cô liền giống như một con mèo nhỏ nghiêng đầu về bên

phải tựa vào vai của cậu ta, trên mặt còn mang theo một nụ cười mãn

ngyện.

Đột nhiên Tống Lương Thần cảm thấy mình quá ngu ngốc, sao

bản thân lại có thể quên, năm đó An Hinh cũng bởi vì học cùng lớp Pi¬ano với Thích Uy cho nên mới yêu cậu ta. Tài nghệ đàn Pi¬ano của Thích Uy

cũng không thua kém gì An Hinh, vả lại Thích Uy là người rất thông minh, cái gì mới học qua liền biết ngay, đáng tiếc sau đó bị An Hinh theo

đuổi quá chặt, cho nên dứt khoát không tiếp tục đi học đàn nữa. An Hinh

có thể dạy đàn cho Hứa Tử Ngư, thì đương nhiên Thích Uy cũng có thể.

Trước đây Tống Lương Thần luôn nghe Thích Uy kể về cuộc sống của Hứa Tử

Ngư, nhưng thế nào lại quên hỏi một câu, cậu và Hứa Tử Ngư có quen biết

nhau hay không?

Tống Lương Thần nhìn ánh nắng mặt trời ấm áp

chiếu lên người bọn họ, cảm thấy sự xuất hiện của mình là dư thừa, cho

nên vội vàng đóng cửa phòng lại. Anh đứng bất động ở trước cửa thật lâu, đầu óc rối loạn mà lại giống như trống rỗng vậy. Tiếng đàn dương cầm

rốt cuộc cũng ngừng lại, Hứa Tử Ngư nói đói bụng, muốn đi ăn mì sợi,

Thích Uy cũng rất dịu dàng mà nói hôm nay là Lễ Giáng Sinh, cho nên

chúng ta đi ra ngoài ăn đi.

Tống Lương Thần khôi phục lại tinh

thần, xoay người vội vã đi vào cánh cửa phòng bên cạnh. Mấy nữ sinh đang khiêu vũ đều kinh ngạc mà nhìn anh, anh đưa ngón trỏ ra ra hiệu im

lặng, mấy người đó cũng không nói gì nữa cả. Trong phòng đang phát bản

nhạc 《Uổng Ngưng Mi》, cũng không nghe rõ mẫu đối thoại của Hứa Tử Ngư và Thích Uy, anh chỉ nghe thấy bài hát đang phát là “Bảo rằng chả có duyên đâu, kiếp này làm sao có thể gặp lại nàng. . . . . .” Một cô bé với bộ

dáng thanh tú đang đỏ mặt chạy đến bên cạnh hỏi anh đã xảy ra chuyện gì, khi đó anh mới phục hồi tinh thần lại. Sau khi đã nói lời xin lỗi và

chào tạm biệt cô bé kia, sau đó anh với bộ dạng thất thần hồn bay phách

lạc mà đi ra khỏi phòng.

Lúc đi ra khỏi cũng là 6 giờ hơn, trời

cũng đã tối rồi, ánh đèn trên sân trường cũng đã sáng lên, rất nhiều học sinh vừa nói vừa cười thảo luận, Tống Lương Thần đi ra khỏi trường học, gọi taxi sau đó trực tiếp đến thẳng phi trường.

Đến được Boston

thì cũng đã là nửa đêm, Tống Lương Thần trở về phòng ngã đầu ra mà ngủ,

ngủ li bì hơn hai ngày. Ngày thứ ba anh phải đến trường học rồi, sau khi rửa mặt anh liền lái xe đến trường, bạn tốt Steven thấy anh liền chạy

đến vỗ vai của anh mà hỏi thăm: “Lần trước mình nói kế hoạch gầy dựng sự nghiệp với cậu, cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?”

“Mình thấy được đó.” Tống Lương Thần nói: “Chúng ta mau sớm bắt đầu đi.”

Sau khi Tống Lương

Thần trở về Mĩ đi học lại mới nhớ tới dãy số mà Tiểu Trần đưa cho, cho

nên liền gọi lại chô cô ấy, anh chỉ nói là mình có chút chuyện gấp phải

trở về Mĩ sớm hơn dự định, chờ sau này có cơ hội lại mời cô dùng cơm.

Tiểu Trần cũng không nói gì thêm, bởi vì ngày hôm đó sau khi chào tạm

biệt Tống Lương Thần xong, cô cũng trốn một tiết Anh Văn Ngoại Thương,

lúc Tống Lương Thần nhìn vào trong phòng, Tiểu Trần cũng đang đứng ở

cuối hành lang lẳng lặng nhìn anh.

Đúng vậy, cô cũng biết ai đang ở bên trong đó, Hứa Tử Ngư cùng hot boy Thích Uy ở cùng một chỗ, toàn

trường ai mà không biết ai mà không hiểu chứ. Cô biết Tống Lương Thần

thích Hứa Tử Ngư, cô cũng biết Thích Uy là bạn tốt nhất của Tống Lương

Thần, nhưng cô chỉ sợ Tống Lương Thần vẫn chưa biết chuyện này. Cho nên

cô không dám nói cho anh biết.

Lúc Tống Lương Thần đi mà hồn bay

phách lạc như vậy, căn bản