
cũng không có thấy cô đang đứng ở đại sảnh.
Tiểu Trần vẫn tin tưởng người mình yêu là người đàn ông kiên cường,
nhưng khi trông thấy hình dạng đó của anh khi bước ra khỏi đoàn nghệ
thuật, thấy anh bước qua đám người đang cười nói vui vẻ, đi thẳng một
mạch đến cổng trường, sau đó leo lên một chiếc taxi thì trái tim cô cảm
thấy có chút đau lòng. Cô ở sau xe chiếc xe taxi vẫy vẫy tay, nhẹ giọng
nói lời tạm biệt với Tống Lương Thần.
Nếu như được quay trở lại
nửa năm trước khi Tống Lương Thần rời khỏi, thì Tiểu Trần tuyệt đối sẽ
không tin mình sẽ đồng ý giúp đỡ Hứa Tử Ngư. Nhưng khi cô nhìn thấy sắc
mặt của Thích Uy trở nên nhợt nhạt, cô có chút không biết nên cự tuyệt
như thế nào: “Tuần sau tôi sẽ phải rời khỏi thành phố B để đi Anh chữa
bệnh, tôi sợ Hứa Tử Ngư cứ như vậy mà không bình tĩnh lại được, cho nên
chỉ có thể cầu xin cô. Tôi biết trước kia cô yêu Tống Lương Thần, cũng
giống như tôi yêu Hứa Tử Ngư vậy, tôi cũng tin tưởng cô cùng suy nghĩ
với tôi, trên thế gian này hai người bọn họ mới chính là một cặp trời
sinh. Cô nói xem có đúng không?”
“Hai người bọn họ đều là người
quan trọng nhất của tôi, một người là bạn tốt của tôi, còn người kia là
người mà tôi yêu thích nhất, là tôi đã khiến cho bọn họ không hạnh phúc. Tôi biết trong trái tim của Tống Lương Thần mãi mãi chỉ có hình bóng
của một người mà thôi, tuy hiện tại cậu ta điên cuồng lao đầu vào công
việc, nhưng nhất định câu ta vẫn còn rất yêu Hứa Tử Ngư. Chuyện bây giờ
tôi có thể làm là chỉ có thể để cho bọn họ bắt đầu lại một lần, hy vọng
cô có thể giúp tôi.”
Toàn trường ai cũng đều ầm ĩ bàn luận chuyện bọn họ chia tay, Tiểu Trần cũng thấy Hứa Tử Ngư bị suy sụp tinh thần,
có đôi khi cô cũng cảm thấy Thích Uy thật không nên làm như vậy. Nhưng
khi nghĩ đến việc Thích Uy đứng ở trước mặt cô nói ra những lời như vậy, thì nước mắt của cô lại không nhịn được mà chảy xuống. Yêu không có gì
là sai, chúng ta đều không có lỗi, chỉ là có một số sự việc chúng ta
không có cách nào kháng cự lại cả.
Ngày hôm sau khi Thích Uy rời
khỏi thành phố B, Tiểu Trần liền gửi một tin nhắn qua cho Tống Lương
Thần: “Lương Thần, Tiểu Ngư đã chia tay với Thích Uy, gần đây tinh thần
cô ấy rất sa sút. Tôi không liên lạc được với Bạch Hinh, cậu có số di
động của cô ấy không?”
Thật không ngoài dự đoán của cô, Tống
Lương Thần lập tức liền gọi điện thoại lại, hỏi cô là đã xảy ra chuyện
gì, Tiểu Trần nói theo lời Thích Uy đã dặn trước, cô đem tình hình hiện
tại của Hứa Tử Ngư sau đó thêm chút dầu chút mỡ vào mà nói cho anh nghe, từ chuyện học tập cho đến thân thể sau đó nói đến tình trạng tinh thần
không ổn định, đại khái là nói nếu như không có thiên sứ xuất hiện đoán
chừng cô ấy cũng sẽ không vượt qua cái tháng sáu này đâu … và… Đồng thời Tiểu Trần còn nói, nghe nói thầy Ngụy bên học viện nhân văn rất quý mến Hứa Tử Ngư, cũng nghe nói thầy Ngụy là bạn thân của cậu Tống Lương
Thần, không biết chuyện này có thật hay không, nếu như anh và thầy Ngụy
có thể giúp đỡ, có khả năng sẽ khích lệ được Hứa Tử Ngư, không chừng cô
ấy sẽ khôi phục lại một chút lòng tin. Sau khi cúp điện thoại, Tiểu Trần phát hiện toàn thân mình cũng đều toát mồ hôi, cô cũng đã tận lực giúp
đỡ rồi, chuyện tiếp theo phải xem năng lực của bọn họ thôi.
Sau
khi cúp điện thoại, Tống Lương Thần như mất hồn không nói lời nào, người bạn đang hợp tác làm ăn với anh ở bên cạnh liền hỏi thăm chuyện gì xảy
ra với Tống Lương Thần.
“Một người bạn rất thân xảy ra chút
chuyện, chuyện không tốt.” Tống Lương Thần dừng lại một chút rồi nói:
“Tôi muốn lên đường về nước một chuyến, kế hoạch buôn bán sau khi quay
trở lại tôi sẽ hoàn thành.”
Buổi tối ngày hôm sau, Tống Lương
Thần lại đến trường đại học Kinh Mậu một lần nữa. Anh ở khách sạn đối
diện với ký túc xá trường học của Hứa Tử Ngư, sau khi thu dọn hành lý
xong xuôi anh liền vội vã đến địa điểm mà anh đã hẹn trước với Tiểu
Trần.
Nhận lấy thời khóa biểu của Hứa Tử Ngư, Tống Lương Thần rất cảm kích nhìn Tiểu Trần: “Cậu cũng đừng cám ơn tôi làm gì, đại ân không lời cám ơn nào nói hết được.” Tiểu Trần nói: “Lương Thần, tôi cũng từng thích qua cậu, nhưng mà tôi cảm thấy, trên thế gian này Hứa Tử Ngư mới
là người thích hợp nhất với cậu, cho nên tôi cũng đã tìm thấy nửa kia
của tôi rồi.” Tiểu Trần nói sau đó hướng về phía cửa sổ mà vẫy tay, Tống Lương Thần quay đầu lại nhìn, thấy một nam sinh đeo mắt kính đang đứng ở ngoài cửa sổ, người đó đang cười híp mắt nhìn Tiểu Trần. Tiểu Trần nói: “Lương Thần, lần này tôi gọi cậu trở lại không biết có đúng hay không
.”
“Tôi yêu cô ấy.” Tống Lương Thần quay đầu lại nói như vậy.
“Sao?”
“Tôi yêu Hứa Tử Ngư, cho dù cô ấy không yêu tôi, tôi cũng hy vọng cô ấy có một cuộc sống hạnh phúc.”
“Hiện tại cô ấy thật sự khiến cho người ta đau lòng nha.” Tiểu Trần nghe Tống Lương Thần nói như vậy, trong lòng có chút chua xót, cô khoát áo rồi
đứng dậy nói: “Tôi cũng chỉ có thể giúp đến đây thôi, chúc cậu thành
công. Tôi đi hẹn hò trước nha.”
“Cám ơn.”
Sau khi Tống
Lương Thần tiễn Tiểu Trần đi thì anh