
ấy rất bướng bỉnh, với lại cháu nghĩ cô ấy cũng không hy vọng quá nhiều bạn bè sẽ trông thấy bộ dạng này của cô ấy. Còn nữa, cháu nghe nói cô
ấy rất sùng bái thầy, hy vọng thầy có thể giúp cô ấy.” Thầy Ngụy gật đầu rồi nói: “Tôi có thể giúp cô ấy, nhưng bây giờ chưa phải lúc.”
“Vậy thì lúc nào mới có thể?”
“Đợi đến khi cô ấy tự mình hiểu ra được bản thân mình không thể tiếp tục như vậy nữa.” Tống Lương Thần định hỏi như vậy có thể sẽ đợi quá lâu thì
thấy thầy Ngụy nháy mắt bí mật, cuối cùng cũng là gật đầu tin tưởng.
Hứa Tử Ngư cứ im lặng như vậy 24 ngày, Tống Lương Thần cũng ở khách sạn chờ 24 ngày, mỗi ngày anh đều trông thấy cô đi ra từ cổng ký túc xá đi học, ăn cơm, uống nước, thấy cô trầm mặc trở trong phòng ký túc xá, thậm chí có đôi lúc may mắn thì anh có thể nhìn thấy cô ngồi ngân ngẩn trên
giường thông qua ô cửa sổ. Buổi chiều của ngày thứ 24, Tống Lương Thần
nhận được điện thoại của thầy Ngụy, ông ấy nói: “Tôi đã nói với cô ấy
rồi, cô ấy là một đứa trẻ thông minh, có lẽ sẽ nhanh khá hơn thôi.”
Tống Lương Thần mở cửa sổ ra, thấy Hứa Tử Ngư từ xa đi tới, hai mắt đã khóc
đến đỏ hoe, trong mắt của cô mặc dù vẫn còn có khổ sở, nhưng trong cái
yên lặng như mặt hồ ấy rốt cuộc cũng đã có một chút sắc thái khác. Anh
mỉm cười, tự nhủ trong lòng: “Đây mới chính là Hứa Tử Ngư mà anh quen
biết.”
Sáng hôm sau, Tống Lương Thần đem toàn bộ bản kế hoạch
buôn bán gửi cho Steven ở bên kia địa cầu trước, sau đó liền thu dọn
hành lý chuẩn bị trở về Mĩ. Trước khi đi anh gọi điện thoại cảm ơn Tiểu
Trần, Tiểu Trần rất kinh ngạc mà nói: “Cậu thật chưa có ý định thổ lộ
với Hứa Tử Ngư sao?”
“Không, cậu ấy mới vừa khôi phục lại như cũ, mình không muốn cậu ấy chịu đựng thêm chuyện này nữa. Cậu ấy là chòm
sao Thiên Xứng nên có chút tật xấu, cậu hiểu chứ, mọi việc cũng không
nên gấp quá. Cơ sở tình yêu như vậy không tốt lắm.”
“Ha ha, không nghĩ tới cậu lại tin chuyện các chòm sao nha.”
“Mình không tin những chuyện chòm sao gì đâu, cũng chỉ là ám ảnh trong lòng
mà thôi. Hiện tại trong lòng cậu ấy đã tiếp nhận quá nhiều tổn thương
rồi, tốt nhất mình không nên nói thì hay hơn.”
“Vậy làm sao bây giờ? Cậu cứ như vậy mà đi sao?”
“Mình cũng không biết nữa, có lẽ chờ sau khi tốt nghiệp trở về nước, mình sẽ thổ lộ với cậu ấy.”
“Sao? Bọn tớ chờ tin vui của cậu.”
“Không thành vấn đề.”
“Ai, Tống Lương Thần, tớ thấy tớ có cảm hứng để viết nên một câu chuyện tình, cũng bởi vì cậu rồi.”
“Thiệt hay giả đây?”
“Thật, chờ tôi viết xong nhất định sẽ gởi cho cậu xem.”
(Ai da: vậy các bạn đã biết người viết cuốn tiểu thuyết có nội dung giống
với cuộc tình của Hứa Tử Ngư và Tống Lương Thần, lấy bút danh là Nhĩ
Đông là ai rồi chứ ------ Chính là Tiểu Trần đó hi hi.)
“Nói là phải giữ lời đó.”
Sau khi cúp máy, Tống Lương Thần liền trở về phòng của mình, vé máy bay của anh là 8 giờ tối bay. Tống Lương Thần kéo va ly hành lý ra, đi ngang
cổng ký túc xá của Hứa Tử Ngư anh chợt đổi ý, nhìn vào đồng hồ đeo tay,
mới có 5giờ chiều thôi, tự nhủ với lòng đứng ở đây chờ đến 6 giờ, nếu
như Hứa Tử Ngư ra ngoài, bất luận như thế nào anh cũng sẽ thổ lộ với cô. Thời gian từng giây lặng lẽ trôi qua, anh ngây ngốc đứng đó, thu hút
nhiều nữ sinh vây lại xem. Anh đang đứng ở đó nghĩ tới kỉ niệm lần đầu
tiên gặp cô, nghĩ đến những kỉ niệm mà bọn họ đã cùng nhau trải qua,
nghĩ tới tương lai sắp tới của bọn họ, nghĩ đi nghĩ lại chợt nghĩ thông
suốt, anh không tin tưởng bản tính trẻ con của mình: “Tống Lương Thần ơi Tống Lương Thần, bản thân mày có biết hay không, hiện tại vẫn chưa phải lúc đâu.”
Tống Lương Thần kéo hành lý đi, đám nữ sinh cũng dạt
qua hai bên nhường lối cho anh đi ra, anh từ từ bước đi về lại nước Mỹ.
Mùa thu năm sau hoặc là lâu hơn một chút anh sẽ tốt nghiệp, khi đó nhất
định anh sẽ trở về đây.
Ngày hôm đó 5 giờ 50 phút, Hứa Tử Ngư
cùng Dương Lục Lục bưng khay cơm lấy cơm, lúc đó Tống Lương Thần mới vừa quẹo vào một khúc quanh, tay kéo hành lý biến mất khỏi cổng ký túc xá
trước mắt đám nữ sinh đang lưu luyến không nỡ rời khỏi tầm mắt.
(diepdiep: ai da một người vừa đi, người kia vừa đến. Ông trời quả thật
là biết trêu ngươi.)
Tống Lương Thần vốn cho rằng mình rất nhanh
sẽ lấy lại tư thái để theo đuổi người con gái kia, nhưng lại không ngờ
rằng sau khi về Mỹ không bao lâu, liền được tin Thích Uy qua đời. Người gọi điện thoại
đến là Thái Thiết --- Cấp dưới của ông ngoại. Thái Thiết làm cảnh vệ cho ông ngoại rất lâu rồi, khi Tống Lương Thần lên học cấp 3, người này
cũng đã đến trường của Tống Lương Thần để họp phụ huynh cho anh không ít lần, cho nên quan hệ với Tống Lương Thần cũng không tệ cho lắm, Thái
Thiết nói: “Tiểu Tống à, cậu có biết cháu ngoại của Tô lão tướng quân đã mất rồi không?”
Lúc ấy Tống Lương Thần đang xem đề án, có chút không phản ứng kịp “mất” là ý gì đây?
“Tiểu Tống, hôm qua Thích Uy đã qua đời rồi. Tư Lệnh nói cậu cũng ở gần đó,
nếu có thời gian thì đại diện người nhà họ Tống đến Anh viếng một chút,
dù sao thì quan hệ giữa hai người cũng không tệ.”
Đầu dây bên kia không thấy