
ền ngẩng đầu lên, lúc nói chuyện còn
trịnh trọng hơn so với lúc nói chuyện về hợp đồng. Thạch Lỗi cười ha hả
gật đầu một cái, thừa dịp cháy nhà hôi của nói: “Nếu muốn cảm ơn tớ. . . . thì sau khi thu mua công ty rồi giúp tớ đem chuyện Baidu giải quyết
đi.”
Tống Lương Thần dở khóc dở cười, người anh em này của anh có mấy phương diện luôn rất kỳ quái.
Thời điểm hợp đồng được ký kết, Tống Lương Thần bắt Thạch Lỗi để lại 1% cổ
phần, tuy so với 70. 5% hoàn toàn không phải là một cấp bậc, nhưng dầu
gì cũng là một cổ đông nhỏ, trong tương lai công ty phát triển thế nào
không thể tiên đoán trước được, nhưng trong này vẫn phải có một phần của cậu ta.
Sau khi hợp đồng được ký xong, Tống Lương Thần và Thạch
Lỗi ước định sẽ công bố vào cuối tháng tư, lý do công khai là vì văn
phòng đại diện trong nước chính thức đi vào hoạt động, sẽ đãi tiệc rượu, thông qua đó sẽ làm tăng thêm uy tín về tài chính của công ty và giá
trị cổ phiếu của trang web, trên thực tế chỉ có Tống Lương Thần biết,
anh và An Hinh đã hẹn với nhau tháng Ba sẽ gặp nhau ở Châu Âu, sau khi
trở về, anh sẽ chuẩn bị đem chuyện Thích Uy nói cho Hứa Tử Ngư.
Lúc nhận được điện thoại của Bạch Hinh, Tống Lương Thần cảm thấy hơi ngoài ý muốn. Kể từ khi Tống Lương Thần tốt nghiệp bọn họ cũng không hay liên
lạc với nhau, nhiều lắm là nghe người khác nhắc tới đối phương. Bạch
Hinh ngược lại lại sáng sủa hơn rất nhiều so với hồi học đại học, cô
nói: “Lớp trưởng, chúng tôi đang đợi cậu tổ chức hoạt động đấy, lúc cậu
không có trong nước tất cả mọi người đều không có tụ tập đâu.” Tống
Lương Thần ở bên này điện thoại vẫn còn đang xem báo, theo lời cô cũng
nói đôi câu, Bạch Hinh chợt nói: “Tiểu Ngư hai ngày trước còn nói thầm,
rằng mấy năm rồi cũng không thấy mặt cậu đấy.”
Tống Lương Thần
cảm thấy có một cỗ nhiệt lưu oanh tưới xuống đầu anh, lập tức buông tờ
báo trong tay ngồi thẳng người, nói: “Vậy sao?” Bạch Hinh nở nụ cười hắc hắc, Tống Lương Thần xoay chiếc bút máy trên tay mấy vòng, nhìn chiếc
bút đen bóng trên ngón tay chuyển thành một vòng sáng, tận lực dùng
thanh âm tự nhiên nhất nói: “Thật lâu không có liên lạc, tất cả mọi
người ra sao rồi?”
Hỏi xong mới biết mình buồn cười như thế nào,
đáy lòng thở dài đem bút máy đặt lên bàn, gặp phải những chuyện liên
quan đến Hứa Tử Ngư, anh vẫn luôn không bình tĩnh
Bạch Hinh nói
cho anh biết mã số QQ của lớp, thời điểm ăn trưa anh đăng nhập vào, một
đám người trong đó kích động lên tiếng: “Lớp trưởng, cuối cùng cậu cũng
xuất hiện rồi.”, “Lương Thần, cậu thật là bận rộn.”, “Có cua được cô gái Tây nào không?”, “Còn tưởng rằng cậu đã quên mất bọn tớ rồi chứ?” Tống
Lương Thần liên tục không ngừng nhất nhất đáp lại.
Đối với những
bạn học lớp 12 này mà nói, vị lớp trưởng Tống Lương Thần gợi lại trong
thâm tâm mỗi người là những chuyện có ý nghĩa bất đồng. Năm bọn họ học
lớp 11 ấy, vợ của thầy chủ nhiệm bị mắc bệnh ung thư, thầy Vương chủ
nhiệm lớp không thể theo bọn họ được, vốn định báo cáo với ban giám hiệu nhà trường đổi một giáo viên chủ nhiệm khác, nhưng sau khi Tống Lương
Thần và mấy cán bộ lớp thương lượng với nhau thì ngăn chuyện này lại.
Tiền lương của thầy và vợ đều không cao, tiền trị bệnh lại tốn nhiều,
khoản tiền thưởng của việc làm chủ nhiệm lớp đối với thầy mà nói rất
quan trọng. Mà thầy Vương lại là một người không câu nệ, người mập mập
lùn lùn, lúc cười trông giống như phật Di Lặc, mà đoạn thời gian đó bộ
dáng cũng thay đổi, thật may là những bạn học trong lớp cũng không quá
hỗn loạn.
Giáo dục hồi đó cái gì cũng dựa vào một chữ “Phân”. Đến học kỳ hai của lớp mười một, tất cả những cuộc thanh tra của trường đều dựa trên sự đánh giá về kết quả học tập của học sinh. Từ trước tới nay
uy tín của Tống Lương Thần trong hội học sinh luôn rất tốt, lại thêm anh rất có năng lực quản lý, từ nhỏ đã được ông ngoại dạy dỗ nên mưa dầm
thấm đất, thỉnh thoảng thay thế chủ nhiệm lớp và ban lãnh đạo lớp cũng
không vấn đề gì. Thời điểm tốt nghiệp cấp ba, ban Hai đứng thứ nhất
trong tất cả các lớp cùng khối, thầy giáo cũng được tiền thưởng. Mặc dù
Tống Lương Thần còn chưa kịp cùng các bạn học ăn mừng tốt nghiệp, nhưng
trong lòng mọi người đều rất cảm kích đối với anh.
Ngày tụ hội
hẹn là chủ nhật, mười mấy người hẹn nhau ở một quán cơm tương đối lớn
bên cạnh trường cấp ba. Lúc học cấp ba ai nấy cũng đều cảm thấy mình là
một đứa bé, nhất là những người như Hứa Tử Ngư từ nơi khác chuyển tới
học, cho nên trong trí nhớ luôn có một phần tưởng niệm đối với những mỹ
vị của nơi này.
Lúc Hứa Tử Ngư tới, tất cả mọi người đã đến đủ,
một nhóm người cười nói ầm ĩ đòi phạt 3 ly rượu, Hứa Tử Ngư để đồ xuống
bên cạnh đùa bỡn, miệng lưỡi bắt đầu hoạt động: “Em mới chạy từ quê lên, các vị đại ca đại tỷ tha cho em đi, chỉ vì muốn gặp mọi người mà phải
chạy cũng mau tắt thở rồi.”
Bạn cùng ký túc xá Từ Lệ cười gian
hai tiếng: “Trước đừng nói cái này nữa, mọi người có phát hiện không
đây, trong này đã có hai người có thể bị phạt rồi mà.”
Hứa Tử Ngư lúc này mới phát hiện ra mình đang ngồi cạn