
h một người có khí thế cường đại là Tống Lương Thần, vội vàng hi hi ha ha chào hỏi. Lúc cô mới chạy
vào cũng không có chú ý đến, nhìn thấy trong phòng còn một cái ghế trống duy nhất liền đặt mông ngồi xuống. Phải biết rằng từ lúc Tống Lương
Thần tới, phải nhọc lòng cỡ nào mới để cho mọi người không ngồi vào đó
mà để lại cho cô một ghế.
Nói đến đây, ánh mắt mười mấy người
trong phòng lập tức lóe sáng nhảy nhót trước mặt Hứa Tử Ngư và Tống
Lương Thần, hai người Hứa Tử Ngư và Tống Lương Thần hai mặt nhìn nhau
trong chốc lát, ngay sau đó bật cười phù một tiếng: “Từ Đại Lệ, cậu
không hổ là bạn chung ký túc xá với tớ, lập tức đã chọn trúng ngay tử
huyệt của tớ! Không phải là muốn phạt rượu 3 chén ư, tớ uống là được chứ gì!”
Sắc mặt của Tống Lương Thần rét lạnh nhìn Hứa Tử Ngư: “Được rồi được rồi, mọi người đến đông đủ rồi, trước tiên để tớ nói đôi câu . . . . .” Hứa Tử Ngư thở phào nhẹ nhõm, trong lòng âm thầm kêu may mắn
mình vận khí tốt, vội vàng làm bộ như rửa tai lắng nghe nhưng lại cầm
đôi đũa lên không có hình tượng chút nào gắp một miếng thịt viên Tứ Hỉ.
Ăn ngon quá, vẫn ngon như vậy a!
Tống Lương Thần bưng ly rượu
thao thao bất tuyệt, còn đôi đũa của Hứa Tử Ngư thì lia không ngừng để
gắp thức ăn, hai người lại một lần ở cái quán có tên là “Trăng rằm” này
tạo thành một cảnh tượng quái dị.
Nghiêng mắt nhìn thấy Hứa Tử
Ngư ăn được không sai biệt lắm, Tống Lương Thần rốt cuộc tổng kết lại:
“Mọi người tụ tập thật không dễ dàng, đến đây, cùng nhau làm một ly. Đàn ông thì phải cạn chén nhưng phụ nữ thì tùy ý đi!” Dứt lời liền dẫn đầu
uống cạn, mọi người vừa thấy lớp trưởng đã uống rồi nên cũng rối rít
uống theo, chỉ có Hứa Tử Ngư là uống một hớp rồi lại tiếp tục ăn, bị Từ
Đại Lệ mắt tinh bắt tại trận, rốt cuộc cũng phải uống hết nửa ly.
Tống Lương Thần cau mày, nhìn Từ Lệ đang ngồi ở phía đối diện cũng đang hào
phóng uống rượu một chút, nói: “Từ Lệ, các cậu là phụ nữ thì nên uống ít một chút, uống cái gì khác đi. Nhân viên phục vụ, lấy thêm đồ uống!”
Hứa Tử Ngư chậc một tiếng, ranh mãnh nhìn Từ Lệ đang ngồi sát Vương Hạo
nói: “Hắc, Vương Hạo, cậu nên cẩn thận một chút, xem xem lớp trưởng của
chúng ta quan tâm tới Đại Lệ nhà cậu nhiều hơn đấy.”
Từ Lệ lập tức nói: “Hứa Tử Ngư, cậu đừng có phá hư tình cảm của chúng tớ, tình cảm của chúng tớ là tình vững hơn vàng.”
Những người ngồi trong phòng lập tức cười ồ lên, Chu Tấn An có chút mơ hồ
cười nói: “Tiểu Ngư, cậu nghĩ một mà có thể đấu với hai à? Không biết Từ Đại Lệ bây giờ đang làm thanh tra ở viện Kiểm soát sao, còn Vương Hạo
đang làm thầy giáo Ngữ Văn ở trường trung học đó?”
“A a a, em sai lầm rồi, tỷ tỷ và tỷ phu tha mạng!”
“Dùng hành động bày tỏ!” Vương Hạo lập tức thêm dầu đổ vào lửa, Hứa Tử Ngư
cầm ly rượu lên khiếp khiếp nhìn hai người trước mặt phụ xướng phu tùy:
“Chị họ tha cho em đi, tửu lượng của em không tốt, em sợ một lát nữa lại phun ngay trước mặt hai người đấy, mới vừa rồi em còn ăn một đống thịt
viên, giò, . . . . .”
“Được rồi được rồi!” Vương Hạo che miệng
đưa tay ngăn không cho Hứa Tử Ngư nói tiếp, nói: “Đừng nói nữa a. . . .
Nhìn cậu tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện nên lần này tha cho cậu đấy.”
Sau đó cầm bình trà trước mặt bắt đầu rót. Tống Lương Thần cười thầm Hứa Tử Ngư lanh lợi, Vương Hạo thì lại đơn giản, lúc đi học các bạn học đều biết cậu ta trong giờ sinh vật thí nghiệm giải phẫu ếch cũng bị nôn ra, không nghĩ tới đã đi làm lâu như vậy mà bệnh cũ còn chưa có đổi.
Hứa Tử Ngư uống ngụm nước trà để che giấu nụ cười gian của mình, không cẩn
thận liếc thấy Tống Lương Thần cũng đang cúi đầu uống nước trà. Không
đúng, trong nháy mắt vừa rồi cô thấy anh cười thật gian trá, nhất định
là mình nhìn lầm rồi. . . . . .
Đang nói chuyện hăng say rốt cuộc đồ uống cũng được đưa tới, có nước chanh lại có nước ngô, Tống Lương
Thần đem nước ngô mà Hứa Tử Ngư thích đặt trước mặt cô, sau đó liền bưng ca nước chanh ý cười đầy mặt nhìn những bạn học chung quanh: “Ai uống
nước chanh?” Sau đó từng muỗng từng muỗng múc cho bọn họ.
Hứa Tử
Ngư đầu đầy vạch đen bưng nước ngô lên tự cấp tự túc, nội tâm cảm thán
Tống Lương Thần quả nhiên vẫn còn ghét cô như vậy. Cô nào biết từ khi
Tống Lương Thần ngồi xuống tới giờ trong lòng vẫn chồm chồm lăn lộn, cái gì cũng muốn làm cho cô, nhưng lại sợ quá ân cần sẽ làm cho cô thêm
lúng túng.
Trong lúc Tống mỗ một mình khổ sở giãy giụa còn Hứa Tử Ngư thì nhiều lần cảm thấy bị đơn độc lạnh nhạt, thời gian đã trôi qua
rất nhanh, các bạn học dần dần đều đã có chút men say, phần lớn mọi
người quan hệ với nhau cũng không tệ nên vừa nói chuyện, vừa uống.
Tống Lương Thần hồi tưởng lại, đã lâu các bạn học mới cùng nhau tụ tập như hồi học cấp 3 vậy.
Khi đó tất cả mọi người đều nghĩ rằng, liều mạng học 3 năm cấp 3 đã là rất
khổ sở, để sau này có thể có một cuộc sống thật tốt. Ai ngờ cuộc sống
sau này còn không bằng lúc ấy tưởng tượng, con đường đại học phải đi qua có ghi lại dấu ấn của rất nhiều cuộc khủng hoảng nhưng dần dần cũng
tích lũy lại để vượt qua, gần đến thời điểm tốt nghi