
sẽ luân hồi,
không vứt bỏ được dục niệm tinh linh chính là yêu.”
-“Ta
không muốn nghe như lời vô nghĩa đó, ta chỉ muốn cứu
nàng.”
-“Nàng thương thể quá nặng, chân thân đã không thể
bảo vệ được nguyên thần.”
-“Thân thể kia
đâu?”
-“Ngươi cũng thấy đấy, thân thể của nàng ta đã sớm
chết từ lâu rồi.”
-“Không” – Y Vân nắm chặt đôi tay lúc ẩn
lúc hiện của Trà nhi, muốn đem công lực truyền cho nàng ấy, giúp nàng ấy giữ lại
linh hồn sắp thoát khỏi vỏ.
-“Vô ích.” – Trà nhi lắc đầu
miễn cưỡng nói –“Ta gọi ngươi tới chỉ là hy vọng ngươi có thể thay ta chiếu cố
hắn.”
-“Đến tột cùng là xảy ra chuyện
gì.?”
-“Hắn bị người khác giết, ta chỉ muốn cứu hắn, làm cho
hồn phách của hắn không bị Hắc Bạch Vô Thường mang đi, nhưng
là…”
-“Hắc Bạch Vô Thường đả thương
ngươi.”
-“Là Tàng Vương, có điều.. ta cũng cướp hồn phách
của hắn từ Địa phủ về… Hắn không có việc gì.”
-“Ngươi điên
rồi?” – Khó trách Kim Thiện Tử nói đây là số kiếp của nàng, dám đi đại náo Địa
phủ, ai có thể cứu mạng nàng.
-“Ta cũng không nghĩ đến
chuyện sẽ như vậy, ta không nghĩ đến sẽ can thiệp chuyện sinh tử của hắn , nhưng
lúc sắp chết hắn đã nói chuyện cùng ta … Ngươi biết không ? Lúc hấp hối không
còn sức nhưng hắn nhìn thấy ta đang ẩn thân, hắn nói : Hắn yêu ta, luôn chờ ta….
Ta không muốn tiếc nuối mà rời hắn giống ba mươi năm trước…. Y Vân, đối với hắn
mà nói còn có kiếp sau, nhưng với ta mà nói chính là đã chấm
dứt..”
-“Trà nhi, đó là lúc hắn ý thức mơ hồ mà hồ ngôn loạn
ngữ.”
-“Không phải, hắn yêu ta, hắn luôn luôn chờ ta,bên
người của hắn vẫn không có nữ nhân.”
Y Vân thấy nàng vì quá
mức kích động mà run run, không nhẫn tâm làm nàng ấy bị tổn thương. Có lẽ ở thời
điểm tuyệt vọng này, nàng ấy cần thêm chút kiên trì, cũng rất cần người khác cho
nàng dũng khí để bảo vệ sự kiên trì cố chấp ấy.
-“Đúng vậy,
hắn yêu ngươi.”
Trà nhi cười gật đầu, lại nắm chặt tay Y Vân
mà nói –“Về sau ta không thể bảo hộ hắn được rồi, ngươi giúp ta chiếu cố hắn
a.”
-“Kim Thiện Tử, ngài tu vi cao, nhất định có thể cứu
mạng nàng ấy, đúng không?”
-“Đây là số mệnh của nàng
ta.”
-“Số mệnh? Nguyên lại ngài cũng giống với thần tiên
trên thiên giới đều lãnh khốc vô tình, có được pháp lực cao thâm nhưng lại không
cứu người, còn nói cái gì là “trên trời có đức hiếu
sinh?”
-“Ta thực sự không có năng lực cứu nàng
ta.”
-“Ta không tin, không có khả
năng.”
Trà Nhi kéo tay Y Vân đang gần như mất lý trí nói
–“Đừng như vậy, ta biết thương thể của chính mình, cho dù là Ngọc Hoàng Đại Đế
cũng không thể cứu được ta.”
-“Kim Thiện Tử, một chút phương
pháp cũng không có sao? Ta cầu ngài, cứu nàng ấy đi.” – Y Vân vẫn không từ
bỏ.
-“Biện pháp không phải là không có, nhưng chỉ e là ngươi
không trả giá nổi ở đại giới.”
-“Biện pháp
gì?”
-“Người có thể cứu nàng chỉ có thể là Thanh
Ngưng.”
-“Chàng?”
-“Ngươi nguyện ý đi
cầu hắn sao?”
Y Vân nhìn thân thể Trà Nhi đã gần như trong
suốt, không chút do dự bay đến Thiên Cung.
Đứng trước cửa,
nàng nhìn thấy Thanh Ngưng đang đánh cờ với Thái Bạch Tinh, vôi vàng kêu lên
–“Tinh Quân!.”
Thanh Ngưng nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn thấy
nàng khiến hắn có chút chần chừ nhưng vẫn đứng dậy đi về phía
nàng.
-“Chuyện gì?”
Nàng quỳ gối xuống
đấy, nhìn Thanh Ngưng mà cầu xin –“Tinh Quân, ngài tới cứu Trà Nhi đi, nếu không
nàng sẽ hồn phi phách tán.”
Thanh Ngưng nhắm mắt lại, một
lúc lâu mới mở mắt ra nhìn nàng.
-“Nàng ta đối với ngươi rất
quan trọng sao?”
-“Vâng.” – Nàng không rõ vì sao hắn lại hỏi
nàng như vậy, nhưng xem ra hắn khá chần chờ.
-“Vậy được
rồi.”
Thanh Ngưng quay đầu nói với Thái Bạch Tinh, Thái Bạch
Tinh cũng gật gật đầu, sau đó hắn cùng nàng đi xuống trần
gian.
-“Ván cờ này ngươi vốn có thể thắng. Ngươi chỉ là
không thể đem ưu thế biến thành thắng thế.” – Thái Bạch Tinh cất bàn cờ đi về
hướng Kim Loan
Điện.
_______________________________________________
Đi
vào sơn động, Thanh Ngưng liền nói với Kim Thiện Tử -“Giúp ta bảo vệ cửa hang,
đừng để cho thần linh biết mà phát sinh thêm chuyện.”
Kim
Thiện Tử gật đầu, Thanh Ngưng tiếp tục quay sang nói với Y Vân –“Đi tìm một xác
chết của nữ nhân chưa quá một canh giờ.”
-“Xác chết nữ nhân
sao?”
-“Đúng, ta muốn Tá Thi Hoàn Hồn” (Mik: chắc mọi người
cũng khá quen với từ này phải hok =.=)
-“Cái gì? Đó không
phải là yêu thuật sao? Như thế là đi ngược với ý trời, cho dù có thể sống lâu
vài năm nhưng cuối cùng vẫn là phải xuống địa ngục” – Y Vân cả kinh
nói.
-“Nếu ý trời muốn nàng ta hồn phi phách tán thì nàng có
bằng lòng thuận theo ý trời hay không?”
-“Ta…. Nhưng nghịch
thiên sẽ bị trừng phạt.”
-“Nàng có đi hay không? Nếu không
sẽ không kịp.”
Y Vân do dự, Thanh Ngưng nhanh chóng nâng Trà
nhi dậy, vận công đem hồn phách của nàng trong thân thể lấy ra, khống chế trên
tay hắn.
-“Nếu không đi ta cũng không thể giữ được nguyên
thần của nàng ta.”
Hồn đã ra khỏi vỏ, nếu không thể tìm được
thân thể sẽ tiêu tán trong không khí. Nàng không dám nghĩ đến kết quả liền cấp
tốc xuyên qua không gian phàm trần, tìm được một