XtGem Forum catalog
Ngàn Năm Chờ Đợi

Ngàn Năm Chờ Đợi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321810

Bình chọn: 7.5.00/10/181 lượt.

nữ tử vừa chết vì trúng

độc.

Thanh Ngưng đem linh hồn bỏ vào thi thể, cho nàng ấy ăn

một viên Định Hồn Đan, Trà Nhi dần dần cũng tỉnh lại.

-“Tu

hành của ngươi đã bị phế đi” – Thanh Ngưng đỡ nàng ta dậy ,

nói

-“Ta sẽ trở thành một phàm nhân đúng

không?”

-“Ta sẽ đi Diêm La Điện sửa lại sổ sinh tử, danh

sách phàm nhân sẽ thêm tên ngươi, từ nay ngươi có thể rơi vào luân hồi… Ta nghĩ

làm phàm nhân đối với ngươi cũng là một chuyện tốt.”

-“Có

thể làm phàm nhân là tâm nguyện lớn nhất của ta, đa tạ Tinh Quân đã thành toàn”

– Nghe được lời Thanh Ngưng nói, Trà Nhi cảm động đến rơi nước mắt, quỳ xuống

cúi đầu trước mặt Thanh Ngưng.

-“Kí ức mấy trăm năm này đối

với ngươi cũng không phải là chuyện tốt.”

-“Ngài có thể lưu

lại hắn trong kí ức của ta không? Ta sợ ta sẽ không thể tìm thấy

hắn.”

-“Hảo. Độc tính trong cơ thể của ngươi vẫn chưa hết.

Nghỉ ngơi một chút , sau đó nhanh chóng tìm hắn để hắn giúp ngươi giải

độc.”

-“Đa tạ Thanh Ngưng đã thành

toàn.”

-“Hy vọng ngươi nhớ rõ. Hắn không có kí ức của kiếp

trước, cũng không còn khát vọng hay một lòng say mê với ngươi, ngươi cũng nên

cho hắn chút thời gian. Ngươi căn bản cũng là một yêu tinh còn hắn chỉ là phàm

nhân, đừng có quá hà khắc.”

-“Ta hiểu

được.”

-“Ngươi thật sự hiểu thì tốt

quá.”

Thanh Ngưng miễn cưỡng đứng lên nói với Y Vân cùng Kim

Thiện tử -“Hy vọng nàng ấy không phải là vết xe đổ của các

ngươi.”

Y Vân si ngốc nhìn hắn rời đi, tức giận nói –“Ngài

vì cái gì lại lừa gạt ta.”

-“Ta không

có.”

-“Ngài chưa từng nói nếu làm vậy , chàng sẽ vì ta mà bị

phạt.”

-“Ta chỉ biết, người có thể xuống phàm trần, có năng

lực và liều lĩnh nhất chỉ có Thanh

Ngưng.”

___________________________________________

-“Một

nữ nhân vô tình vô nghĩa lại đáng giá để ngươi vì nàng mà chống lại ý trời sao.”

– Lần này Thái Bạch Tinh không phải đến để chơi cờ. Hắn vừa đến Tuế Tinh Cung

liền hỏi.

-“Nàng đối nói Kim Thiện Tử lại có hữu tình, đối

với một cây Bông Cúc Thụ lại có nghĩ, chỉ có ta là người duy nhất nàng không

thèm để ý thôi.” – Thanh Ngưng nhẹ nhàng trả lời.

-“Ngươi đã

dùng yêu thuật, còn bóp méo sinh tử, nếu bị phát hiện sẽ bị giáng xuống trần làm

phàm nhân.”

-“Ngươi cũng biết, ta luôn luôn vì nàng mà có

thể làm tất cả.”

-“Ngươi tương tư lâu như vậy, ta cũng biết.

Ngươi thiện lương, lại rất dễ mềm lòng nhưng ít ra cũng phải có chừng mực chứ.

Hôm nay … chính là đại nghịch bất đạo đó , ngươi có biết không ??!” – Thái Bạch

Tinh nhìn Thanh Ngưng vẫn lơ đễnh, hạ giọng nói –“Ngươi nên hỏi bản thân ngươi,

làm như vậy có phải vì nàng hay không?”

-“Rất hiểu, hảo ý

của ngươi ta cũng hiểu.”

-“Nếu thực sự ngươi cảm kích thì sẽ

không cùng nàng dây dưa như vậy. Ngươi đã từng nói nàng không có linh hồn . Vậy

thì tại sao ngươi lại còn muốn vì nàng mà không tiếc thứ

gì?”

-“Rất hiểu, mấy ngàn năm qua, ta uổng danh xưng là thần

mà thiên hạ thương sinh cũng không cứu được. Hôm nay nếu cả một yêu tinh quá yêu

người mà ta cũng không giúp được thì ta còn thể diện gì trên thế

gian?”

-“Thanh Ngưng…”

-“Không cần gì

hơn, ta đối với tình yêu đã sớm không còn ảo tưởng , đối với nàng cũng là cầu mà

không thể được. Ta chỉ là một lần nữa muốn làm theo ý muốn của nàng

thôi.”

-“Ta nghĩ rằng ngươi đã thông suốt rồi

chứ.”

-“Lúc đầu ta đã từng nghĩ, nếu như nàng có thể nói với

ta một câu, cười với ta một cái, cho dù vậy ta có thể trao đổi hết tất cả mọi

thứ. Hiện tại ta đã suy nghĩ thông suốt, cho dù ta trong mắt nàng cũng vĩnh viễn

không tồn tại nhưng chỉ cần nàng sống mà không có gì tiếc nuối thì ta nguyện ý

dùng mọi thứ để trao đổi.”

-“Ta xem ra là ngươi điên

rồi.”

-“Ngươi tới mắng ta sao? Xem ra lúc gặp Vương Mẫu

Nương Nương ngươi cũng bị mắng không ít.”

-“Nương Nương nói

niệm tình ngươi vì cứu người nên tha cho ngươi lúc

này.”

____________________________________________

Kim

Thiện Tử rơi vào vòng luân hồi trở thành một phàm nhân.

Từ

ngày Kim Thiện Tử rời đi, chỉ còn lại mình Y Vân cô độc trên đỉnh Hoa Sơn. Nhìn

mây trắng dưới chân ngàn năm không thay đổi nhưng lòng nàng nhu tro tàn

vậy.

Thanh âm thanh thúy của Thỏ Ngọc vang lên bên tai nàng

–“Ngươi biết không? Thiên đình đã phái thiên binh thiên tướng đến bắt ngươi rồi

đấy.”

-“Ngươi cho rằng ta đang trốn sao?” – Y Vân vẫn không

quay đầu, một giọt huyết cùng lệ nhẹ nhàng rơi xuống mặt

đất.

-“Bọn họ nói ngươi cùng Kim Thiện Tử có tư tình, nay

Kim Thiện Tử đã chuyển thế, ngươi chỉ cần không thừa nhận, bọn họ cũng không có

biện pháp, dù sao các ngươi cũng chưa từng có cử chỉ thái quá đúng

không?”

-“Cám ơn ngươi, ở Thiên Đình quen biết được ngươi là

may mắn nhất của ta.” – Y Vân chân thành nhìn thỏ

ngọc.

-“Ngươi có biết là ai tố cáo ngươi

không?”

-“Là Thái Bạch Tinh đúng

không?”

-“Ngươi vì sao lại biết”- Nàng vì sao lại không biết

chứ ?

-“Thỏ Ngọc, ngươi đưa giùm ta vật này được

không?”

-“Ngươi nói đi! Chỉ cần có thể làm được, ta điều làm

hết sức.”-Thỏ Ngọc tuy quen biết với Y Vân không lâu nhưng cũng rất có cảm

tình.

Bằng hữu – chính là tử ngữ của t