
i ngạc nhiên khi đich mục sở thị trong tuyệt vọng ấy cô mãi
mãi ghi nhớ, giống như cô đã khắc cốt ghi xương chuyện cô đã làm sai một chuyện
gì đó.
Nhớ lại chuyện cũ, Lương Duyệt thấy mũi mình ngàn ngạt, vội cúi đầu xuống vờ
như tìm đồ trong túi đề che giấu hơi thở nặng nề, nhưng mãi cũng không tìm
thấy, cô lẩm bẩm vẻ bất lực: “Chìa khoá đâu nhỉ? Nhớ là để ở đây có mà.”
Anh nhẹ nhàng đi đến bên cạnh cô, cánh tay phải vòng qua vai cô nhấc chiếc túi
trong tay cô, rồi đặt nó lên đùi, ngón tay dài mở mạnh chiếc khoá ở ngăn xép
bên trong, đưa tay vào lục một lát, chiếc chìa khoá với rất nhiều đồ vật trang
trí được lôi ra.
Anh nhìn cô, rồi lại nhìn chiếc chìa khoá trong tay, mỉm cuời nói: “Tìm thấy
rồi, em luôn thích để nó ở chỗ đó mà.”
Tránh ánh mắt như dò hỏi của anh, cô đỏ mặt, mỉm cười ngượng ngùng: “Vâng, đúng
là trí nhớ kém quá, sao em lại không nhớ ra nhỉ.”
Đó là quy định cứng rắn mà anh đặt ra cho cô, tất nhiên là Lương Duyệt nhớ
chuyện đó.
Đựoc khen là Đường Tăng, anh thường kiên nhẫn bảo cô phải xác định rõ xem chìa
khoá xe, ví tiền, vé tháng, thậm chí là chính bản thân cô nữa ở đâu trước mỗi
lần ra khỏi nhà, quên một lần cô phải hôn anh một lần.
Phản xạ có điều kiện đã bồi dưỡng lên thói quen tốt, đó chính là lý lẽ cứng
rắn.
Vì thế, năm năm trôi qua không có anh, việc cố ép bản thân của cô được tăng lên
một cách rất tự nhiên. Mỗi lần ra khỏi cửa, cô thường đưa thay sờ chỗ để chìa
khoá và ví tiền rất nhiều lần một cách vô thức, mặc cho Phương Nhược Nhã luôn
cười nhạo cô rằng, đó là dấu hiệu sớm của chuyển giai đoạn, nhưng cái tật đã
thành thói quen bao nhiêu năm nay vẫn không thể nào sửa được. Cũng chính vì
thói quen đó, cô không còn bị nhốt ngoài cửa, cũng không bị đói vì quên ví tiền
nữa.
Lương Duyệt phát hiện ra rằng, ánh mắt anh không thay đổi gì, dù chỉ một chút
gợn nhỏ.
Có lẽ anh đã quên cái quy định làm thay đổi cuộc sống của cô do chính anh đặt
ra, vì thế cô thấy chẳng cần phải làm ra vẻ oán hận vì bị bỏ rơi, khóc lóc rồi
cũng vậy, đau lòng rồi cũng vậy mà thôi, trong những năm sau này của cuộc đời
nếu có gặp lại, cô và anh cũng chỉ như thế này mà thôi, có cố níu kéo thì cũng
chẳng thể nào có được những được điều khác.
Rồi đột nhiên ý thức được rằng, giữa cô và anh chẳng còn duyên với nhau nữa,
cảm giác nhói đau lạnh người trào dâng trong lòng, tự nhiên cô rất muốn mỉm
cười, vì thế cô ngồi xuống bên cạnh chiếc xe, đưa tay sờ vào bánh, cúi đầu cười
thành tiếng.
Chung Lỗi lặng lẽ nhìn Lương Duyệt đang ngồi xổm trước mặt mình, cô gầy hơn năm
năm trước rất nhiều. Cặp đùi voi khiến cô phát buồn phiền trước đây, bây giờ
cũng đã teo tóp như thân lau, chiếc quai dép sang trọng màu vàng dường như sắp
làm đứt đôi chân mảnh khảnh của cô. Anh đưa tay ra một cách vô thức, kéo cánh
tay cô, khẽ nói: “Say rồi, đừng lái xe nữa, để anh đưa em về.”
Lương Duyệt bất ngờ ngước đôi mắt thẫn thờ, ánh mắt cô thoáng hiện lên vẻ hoảng
hốt. Cô mỉm cười vì thấy anh lại thể hiện sự quan tâm chăm sóc đối với mình như
trước đây.
Đúng vậy, trong chín năm quen anh, tổng cộng cô đã uống say hai lần.
Lúc ấy anh vừa kết thúc công việc lặt vặt và may mắn đuợc vào làm việc ở một
ngân hàng đầu tư. Được từ bỏ một công việc lặt vặt không có tiền đồ, lập tức
được vào làm ở bộ phận đầu tư cổ phần, đối với một thanh niên mới hai mươi tư
tuổi như anh quả là một cơ hội hiếm có.
Chính vì thế mà anh rất vui và định dành tiền lương trong ba tháng mời các đồng
sự trong cơ quan ăn một bữa cơm, tất nhiên là phải mời Tổng giám đốc và trợ lý
của ông rồi.
Cùng chung tâm trạng phấn chấn như vậy còn là Lương Duyệt- người vừa mới kiếm
được một chỗ làm trong văn phòng luật Nghiêm Quy. Với một người sớm bước chân
vào xã hội như cô tất nhiên biết rõ bữa ăn này là cơ hội hiếm có để đặt chân
vào ngân hàng đầu tư, vì thế cho dù phải dốc hết toàn bộ tâm sức cũng phải
chuẩn bị cho thật chu đáo, tạo ấn tượng thật tốt cho sếp của anh.
Hôm ấy, cả bạn tiệc hầu như chỉ toàn là đàn ông, những câu chuyện trao đổi giữa
mọi người đều là những lý luận về kinh tế mà cô nghe mãi nhưng không sao hiểu
được, chỉ đến lúc nâng cốc uống rượu cô mới quyết định thể hiện sự nhiệt tình
của mình để làm cho không khí thêm vui vẻ. Vì thấy lo cho cô nên anh đã nhiều
lần thò tay xuống dưới bàn giữ chặt tay cô lại, nhưng không sao ngăn được việc
cô chốc chốc lại đứng dậy chạm cốc với tổng giám đốc của anh.
Chén rượu của hai người liên tiếp được rót thêm rượu mới, nhưng không ai chịu
bỏ cuộc, các đồng sự ngồi hai bên bàn cũng ra sức hò hét cổ vũ cho họ. Cô tươi
cười đi hết bên trái sang bên phải, rượu trắng hơn 50 độ mà cô cứ uống hết chén
này đến chén khác, ai mời cũng không từ chối.
Nhân lúc mọi người không để ý, anh đã thay chén rượu của cô bằng một chén nước
trắng. Thế nhưng cô lại mỉm cười lén đổi chén nước trắng đó bằng chén rượu của
anh. Anh vừa kiểm tra sức khoẻ xong, làm sao cô lại để anh đem sức khỏe của
mình ra làm trò đùa được?
Kết quả cuối cùng là họ đã hoà với nhau bằng việc tổng giám đốc của anh- một
c