
với Hoàng thượng: "Phụ hoàng, người không thể không đề phòng được."
Lại là ngươi, Thanh Hà vương à
Thanh Hà vương, sao rồi, Tĩnh Thần qua đời, ngươi liền chui đầu vào dưới trướng
Tấn vương sao?! Lam Tranh lộ ra vẻ mặt giận dữ đối với thái độ không hề che
giấu sự nghi kỵ của Thanh Hà vương: "Ngươi nói câu này là có ý gì?! Chẳng
lẽ ta lại có thể hạ độc hay sao?!"
"Thái tử điện hạ đừng tức
giận, ta cũng chưa nói lần này ngươi cũng sẽ hạ độc, chỉ là muốn nhắc phụ Hoàng
cẩn thận thôi mà."
Có người dẫn đầu, thì sẽ có kẻ
hưởng ứng, bắt đầu bàn tán: "Đúng vậy, chuyện Tấn vương trúng độc lần
trước còn chưa điều tra ra, lỡ như lần này lại có sai lầm……"
"Xin Hoàng thượng nghĩ
lại‼!"
Lam Tranh chán nản, dù thế nào
cũng nghi ngờ hắn hạ độc sao?!
Lúc này Tấn vương mới chậm rãi
nói: "Nếu tất cả mọi người đều nghi ngờ, vậy chỉ cần Thái tử điện hạ uống
hết chén rượu này là được rồi, như thế không phải sẽ có thể đánh tan sự nghi kỵ
của mọi người hay sao."
Uống đi, Lam Tranh, trong rượu
có độc đấy. Để ngươi nếm thử mùi vị đau khổ của ta.
Uống đi, xem cảm giác gậy ông
đập lưng ông thế nào.
Hoàng thượng chần chừ, lẽ ra
ông nên khiển trách mọi người, sau đó sai người bưng chén rượu kia lên cho
mình, nhưng ông thật sự không có dũng khí. Ông nhìn về phía Thái tử. Lam Tranh
nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt Hoàng thượng, liền lớn tiếng nói: "Vậy nhi
thần uống hết chén rượu này là được."
Khóe miệng Tấn vương khẽ nhếch
lên, lộ ra nụ cười đắc ý.
Hoàng thượng như trút được gánh
nặng, vội sai người đưa lại chén rượu cho Thái tử. Mặt Lam Tranh lạnh băng,
nhận lại chén rượu, nhìn chất lỏng trong trẻo đó, hắn lại nhớ lại lời nói của
Vũ Lâu.
"Lam Tranh, công chúa Hâm
Nghi đến báo với ta,Tấn vương sẽ nhờ Hoàng thượng mở một buổi yến tiệc nữa, hắn
sẽ hạ độc vào hôm đó. Vào lúc chàng chúc rượu Hoàng thượng, hắn sẽ khiến Hoàng
thượng nghi ngờ chàng. Sau đó, dùng lời nói kích động, ép chàng uống chén rượu
độc kia. Như vậy, chàng không chỉ trúng độc, mà còn thật sự bị tội danh hạ độc
đè lên đầu. Nhưng mà, chàng đừng lo, ta đã chế được giải dược rồi, nếu chàng
tin ta, thì ăn giải dược vào trước, sau đó uống ngay ly rượu độc kia. Chà……
chàng hỏi ta, giải dược có chế chuẩn không hả? Này‼! Nếu không chắc chắn sao ta
dám để chàng ăn chứ! Được, ta đồng ý với chàng, nếu giải dược không linh
nghiệm, chàng mà bị độc phát khiến gan hư tổn, ta sẽ chăm sóc chàng cả
đời!"
Tấn vương thấy Lam Tranh ngẩn
người không động đậy, cười lạnh nói: "Sao thế, Thái tử không dám à? Ngài
sợ gì chứ? Có phải rượu này có vấn đề không?"
Lam Tranh liếc mắt nhìn Tấn
vương một cái, rồi ngửa đầu uống cạn chén rượu độc.
Vũ Lâu, ta tin nàng.
Rượu độc vào bụng, Tấn vương lộ
ra nụ cười khoái trá vì có thể báo thù rửa hận. Mà Vân Triệt cũng mỉm cười,
trước giờ hắn vẫn thường cười tủm tỉm như thế nên không ai phát hiện ra.
Lam Tranh nói: "Nếu các vị
cũng hoài nghi bản Thái tử giở trò quỷ, vậy thì bản Thái tử xin được rút lui,
để các vị đỡ lo lắng, thoải mái mà thưởng thức bữa tiệc này."
Thấy Lam Tranh tỏ thái độ cương
quyết, mọi người vội lên tiếng trấn an, Hoàng thượng cũng đứng giữa xoa dịu,
mời Lam Tranh về chỗ ngồi. Lần trước, Tấn vương phát độc sau một khắc, nên bề
ngoài thì mọi người ra vẻ uống rượu xem ca múa, nhưng ánh mắt lại không kìm
được mà hướng về phía Thái tử.
Nhất là Tấn vương, trong lòng
hắn ta vô cùng sốt ruột, sao hắn còn chưa bị độc phát? Vì sao độc còn chưa
phát?!
Qua một khắc, rồi hai khắc,
Thái tử vẫn bình yên vô sự.
Lam Tranh không bị độc phát như
đã dự tính, ra vẻ nhìn thấu suy nghĩ của hắn ta, liền quay sang nở một nụ cười
khiêu khích thật tươi.
Tấn vương biết trong chuyện này
nhất định có vấn đề, tức giận đến run người, nhưng vừa vận khí, cổ họng lại
tanh nồng, phun ra một ngụm máu tươi.
"Diệp Thành ----"
Hoàng thượng hoảng sợ: "Mau truyền ngự y----"
Lam Tranh bình tĩnh nhấp một
ngụm rượu nhỏ, sau đó cũng đứng lên, ra vẻ quan tâm nói với Tấn vương:
"Cửu ca, huynh đừng lo."
Tấn vương hung dữ trừng mắt
nhìn Lam Tranh, nhưng ngực đau, không nói ra lời, để nội thị đỡ ra ngoài nghỉ
ngơi.
Trong lúc mọi người đang hỗn
loạn, Lam Tranh nhìn Vân Triệt rất bình tĩnh, thoải mái, bèn đi đến sau lưng
hắn, nhỏ giọng nói: "Khi nào Thế tử quay về Vân Nam? Mẫu thân của ngươi vô
cùng lo lắng cho ngươi đấy."
Vân Triệt cười khanh khách:
"Đợi Vũ Lâu tỷ tỷ đồng ý đi Vân Nam cùng ta, tự ta sẽ phải rời đi
thôi."
Dứt lời, hắn cũng không thèm để
ý đến Lam Tranh đang bực bội, quay người hành lễ rồi đi.
Lam Tranh chuyển bại thành
thắng, không chỉ rửa sạch hiềm nghi mà còn giáo huấn được Tấn vương nữa.
Tất cả những điều này đều nhờ
công của Vũ Lâu. Hắn ở trong cung nhịn mấy ngày mới chuồn được ra để đi tìm
nàng, nhưng vừa tới y quán đã thấy Phương Lâm vội vã rời đi.
"Đứng lại!" Lam Tranh
gọi hắn lại: "Ngươi định làm gì?"
Dáng vẻ của hắn giống như muốn
đi mật báo.
"À……" Phương Lâm hạ
thấp người thi lễ: "Điện hạ, mời vào!"
"Có phải Tấn vương ở đây
không?"
"Không, Tấn vương không có
đây.