
n Bột Tú cung làm gì.
Hoàng thượng liền sai người
chuẩn bị yến tiệc.
Trong thời gian này, Hoàng
thượng để Lam Tranh và Tấn vương cùng thưởng thức đồ cổ trang trí trong Bột Tú
cung.
Ánh mắt của Lam Tranh và Tấn
vương vô tình gặp nhau, trong mắt hai người đều lạnh như băng.
Thừa dịp phụ thân đang ngắm bức
họa Vương Hiền phi, Tấn vương hạ thấp giọng, đầy hận thù nói với Lam Tranh:
"Ngươi bất nhân, đừng trách ta bất nghĩa."
Lam Tranh cười lạnh: "Là
ai bất nhân trước? Cửu ca thật sự nghĩ trên đời này có bức tường nào chắc chắn
đến mức không hề có gió lùa qua sao?"
Tấn vương nghe hắn nói, trong
lòng khẽ run lên.
Lam Tranh nhướng mày thản nhiên
nói: "Cửu ca có biết không? Mấy ngày trước Tần Khải Canh đã chết rồi.
Trước khi lão chết, ta đã vô cùng may mắn gặp được lão."
Đừng giấu mặt nữa, những hành
vi của ngươi, ta đã biết hết rồi.
Tấn vương trầm mặc, sau đó
ngẩng đầu cười nói: "Vậy ngươi đã đi bái tế Lãnh Tử Nhạc chưa?"
Lam Tranh kiềm nén lửa giận:
"Không phiền Cửu ca quan tâm, nhưng mà, thật ra hàng năm ta đều lễ bái
Tĩnh Thần ca ca đấy."
"Quả nhiên." Tấn
vương nói: "Ta đã biết cái chết của Tĩnh Thần có điểm kỳ lạ mà. Lam Tranh
à Lam Tranh, công phu giả ngu của ngươi thật quá lợi hại."
"Cũng không giỏi giấu mặt
như Cửu ca ngài đâu." Lam Tranh cười.
"Các ngươi đang nói gì
vậy?" Hoàng thượng đột nhiên xoay người hỏi hai vị Hoàng tử.
"Con nói là, bức họa Vương
Hiền phi này thật đẹp." Lam Tranh nói: "Nhưng Cửu ca nói, Hiền phi
thực sự còn đẹp hơn."
Vương Hiền phi là muội muội của
Hoàng hậu, nếu theo như bối phận bên nhà mẹ đẻ, thì Lam Tranh phải gọi bà là
dì, cho nên việc hắn khen ngợi dung mạo của bà cũng không bị xem là vượt quá lễ
nghĩa. Nhắc đến Vương Hiền phi, sắc mặt Hoàng thượng có vẻ chán nản, đau buồn,
một lúc lâu sau mới điều chỉnh được cảm xúc.
Lúc này, thái giám tiến vào báo
yến tiệc đã chuẩn bị xong, mời Hoàng thượng và hại vị Hoàng tử di giá.
Tấn vương làm một động tác mời
với Lam Tranh, Lam Tranh vui vẻ tiếp nhận, đi trước Tấn vương.
Tấn vương oán hận nhìn chằm
chằm theo bóng Lam Tranh.
Lát nữa thôi, ngươi sẽ gieo
nhân nào, gặt quả nấy……
Lam Tranh bước vào đại điện,
thấy các vị thân vương đã đông đủ. Nhất định là bọn họ đã được thông báo từ
trước, nếu không cũng sẽ không đến nhanh như vậy, nếu đã thế này, vì sao Hoàng
thượng còn lừa hắn, đến phút cuối cùng mới báo cho hắn biết??‼
Buổi tiệc hôm nay, ẩn giấu sát
khí không ít hơn bữa tiệc hôm trước Tấn vương bị trúng độc.
Là kẻ tình nghi lớn nhất, khi
Thái tử vừa bước vào, hắn cảm thấy không khí trong điện như lặng đi, giống như
hắn là một bao độc dược di động vậy. Lam Tranh bình tĩnh ngồi xuống trong ánh
mắt nghi kỵ của mọi người.
Cảm giác của Tấn vương cũng
không khá hơn gì. Trong điện này không ít người nghi ngờ hắn tự hạ độc mình để hãm
hại Thái tử.
Chuyện lạ trên thế gian không
hiếm, nhưng rõ ràng là người bị hại, không những không được sự đồng cảm của mọi
người, ngược lại còn bị nghi ngờ thành tự diễn khổ nhục kế, thì đây chắc chắn
là trường hợp duy nhất.
Trong không khí ngại ngần, nghi
kỵ không rõ chân tướng sự việc ấy, Thái tử, Tấn vương và hoàng thân quốc thích
chỉ lặng yên dùng yến.
Hoàng thượng lại tổ chức yến
tiệc, mục đích chính là để trấn an mọi người, ngoài ra còn là để bác bỏ các tin
đồn thất thiệt khác, nên ông vẫn để ý quan sát nét mặt mọi người.
Nhưng khi Hoàng thượng đảo qua
nét mặt của Thái tử, ông không khỏi ngẩn người, vì Thái tử đang nhìn chằm chằm
Hàn vương thế tử đang ngồi phía đối diện không chớp mắt.
Lam Tranh cầm chén rượu đặt bên
môi, nhưng cũng không uống.
Vân Triệt, Hàn vương thế tử,
xuất hiện ở kinh thành đúng vào lúc Tần Khải Canh rời khỏi Liêu Đông, mất tích
hai tháng. Sau khi Tần Vũ Lâu bị phạt vào giáo phường tư, hắn ta ầm ĩ la hét
đòi đi cùng hắn đến giáo phường, rồi gặp nàng ở đó.
Rõ ràng là sau lễ cúng tế Hạ
Chí hắn phải quay về Vân Nam, nhưng vẫn chần chừ không đi. Mấy hôm trước, Hàn
vương phi lại phái người đến đón hắn về, những hắn cũng vẫn chưa chịu đi. Rốt
cuộc là hắn đang mưu tính gì?!
"Thái tử điện hạ, ngài nên
đi mời rượu rồi."
Đang xuất thần suy nghĩ, thái
giám nội thị đứng bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở, ngắt mạch suy nghĩ của hắn. Lam
Tranh vội đứng dậy bước đến giữa điện, cầm chén rượu kính Hoàng thượng.
Lần trước Hoàng thượng không
uống rượu, để Tấn vương uống thay nên thoát được một kiếp nạn, giờ đã tới thời
điểm mấu chốt, không chỉ mình ông căng thẳng, mà mọi người cũng bất an, nhìn
Thái tử và Hoàng thượng không rời.
Hoàng thượng ra lệnh cho nội
thị: "Đưa chén rượu của Thái tử lên đây."
Nhất định phải uống hết để làm
gương cho mọi người.
Vân Triệt bỗng nhỏ giọng nói:
"Không có độc nữa chứ." Vừa nói xong, hắn cũng nhận ra mình lỡ miệng,
vội đưa tay che miệng lại, cúi gằm mặt xuống.
Nhưng câu nói của hắn ta lại
khiến không khí càng thêm căng thẳng.
Một câu nói vang lên khiến mọi
người căng thẳng tới cực điểm: "Phụ hoàng xin chậm một chút, cẩn thận
trong rượu có độc!"
Thanh Hà vương đứng lên hành lễ