Duck hunt
Nghề Vương Phi

Nghề Vương Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326923

Bình chọn: 8.5.00/10/692 lượt.

i thuận theo nàng. Hắn thầm nghĩ, qua một thời gian ngắn nữa sẽ ổn

thôi.

Có điều, mỗi đêm đến lúc đi ngủ

là lại khổ cho hắn. Hai con trai cứ một lúc lại đòi bú một lần, Vũ Lâu không

chịu để cho người khác giúp đỡ, nên người gần nhất hỗ trợ nàng chỉ có thể là

Lam Tranh. Vì thế, Lam Tranh khốn khổ vẫn còn đang buồn ngủ đến gà gà gật gật

ngồi ôm con, mệt mỏi nói: “Bao giờ các con mới lớn lên hả…” hắn nghĩ nghĩ một

chút rồi nói tiếp: “Chờ các con lớn lên thì phụ vương cũng già rồi.”

Một lát sau nữa, hắn lại lầm

bầm: “Ôi… thật là rối rắm.”

Vũ Lâu liếc hắn một cái rồi

nói: “Chàng đang lầm bầm cái gì thế?”Lam Tranh ôm Thiên Thiên, tay khẽ đung

đưa: “… Ta nói là chờ các con lớn lên thì chúng ta đều già cả rồi. Tâm tình

người cha đúng là khác hẳn, chớp mắt đã thấy già đi nhanh chóng.”

Trong lòng nàng hơi trầm xuống,

thản nhiên nói: “Khó có khi nào thấy chàng suy nghĩ chín chắn như vậy.”

“Ta vốn hay nghĩ nhiều mà.” Lam

Tranh cười nói: “Vừa rồi ta còn nghĩ, nếu có thêm một cô con gái nữa thì thật

là tốt.” Nói xong, hắn lại cọ cọ vào người Vũ Lâu, mắt nheo lại, khuôn mặt tươi

cười kia đang muốn gì, chỉ cần nhìn qua là biết.

Vũ Lâu nhíu mày: “Chàng tránh

sang một bên đi.”

Lam Tranh lắc đầu, tiếp tục

dính vào người nàng: “Không đi, ở bên cạnh nàng là tốt nhất. Hắn vừa nghiêng

người thì Thiên Thiên ở trong lòng hắn đã cảm thấy không thoải mái, đôi mắt đen

to tròn bỗng ngập nước.

Lam Tranh vội vã thu lại vẻ đùa

cợt, dỗ dành con: “Đừng khóc, đừng khóc… ngoan ngoan nào…”

Thiên Thiên dường như hiểu nỗi

khổ của cha, nên cũng không khóc nữa.

Lam Tranh thở phào một hơi,

nhưng sự hứng khởi vừa rồi cũng mất hẳn. Vũ Lâu vừa cho Mạch Mạch ăn xong, liền

trao đổi với Lam Tranh, để hắn ru Mạch Mạch ngủ. Lam Tranh đặt con sang bên

cạnh, nghiêng đầu nhìn thân hình nho nhỏ kia, bỗng nhiên hắn cười ha ha hai tiếng.

“Chàng cười gì thế?”

“Không có gì.”

Vũ Lâu nói: “Không cho chàng

trêu chọc con nữa, con mà khóc thì tự chàng đi mà dỗ nhé.”

“Không đâu mà.”

Nhưng hắn làm sao ngoan ngoãn

được như Vũ Lâu dặn, vừa nói xong đã cúi xuống hôn lên trán đứa bé, cười nói:

“Ta thế mà cũng làm cha rồi.”

Vũ Lâu cười liếc hắn: “Qua bao

nhiêu lâu rồi mà chàng còn chưa thật sự cảm nhận được sao?”

Hắn quay đầu nhìn vào mắt nàng:

“Cảm giác giống như mơ ấy!”

Vũ Lâu cho Thiên Thiên ăn xong,

cũng nhẹ nhàng đặt thằng bé xuống cạnh đệ đệ, ngắm nhìn hai cậu con trai đang

ngủ say, nàng khẽ tựa vào vai Lam Tranh: “… Hạnh phúc như mơ vậy…”

Đã trải qua biết bao nhiêu

chuyện, rốt cuộc cũng có thể tạm buông xuống, sống cùng hắn và hai đứa con.

Giọng nói của nàng vừa ngọt

ngào vừa dịu dàng. Lam Tranh bỗng nhớ ra gì đó, trong lòng hơi run lên, hắn

quyết định nhân cơ hội này phải lấy được đáp án.

“Vũ Lâu…”

“Ừ?”

“Nàng có yêu ta không?”

“…” Vũ Lâu rời khỏi hắn, ngáp

một cái rồi nói: “… Cũng muộn rồi, ngủ thôi, ngày mai chàng còn phải diện thánh

nữa.” Nàng nghiêng người nằm xuống định ngủ.

Lam Tranh bị nàng gạt qua một

bên, không cam lòng liền chui vào ngực Vũ Lâu lẩm bẩm: “Vì sao lại đánh trống

lảng hả?”

“Đâu có, ta mệt thật mà.” Vũ

Lâu xoay người sang hướng khác.

Hắn ghé vào vai nàng, tiếp tục

hỏi: “Vì sao nàng không nói? Ban ngày nàng nói nhiều câu vô nghĩa như vậy, sao

giờ có ba chữ thì không nói được ra?”

“…” Người Vũ Lâu khẽ run lên,

đẩy hắn ra: “Đừng lại gần đây!”

Lam Tranh ôm lấy nàng từ phía

sau, quấn quít không rời: “Nói đi mà, nói đi mà, nói đi mà…”

“Độc Cô Lam Tranh, bệnh cũ của

chàng lại tái phát phải không?!”

Hắn lắc đầu, giả vờ giọng điệu

ngốc nghếch làm nũng: “Ta tốt như vậy, vì sao nàng lại không yêu ta?”

Vũ Lâu buồn bực, lúc này rồi

còn nói mấy lời như thế, đúng là lãng phí ba chữ kia mà. Hơn nữa, chẳng lẽ hắn

không cảm nhận được tình cảm của nàng hay sao, cứ nhất định phải nói ra. Tính

khí nóng nảy của nàng cũng bộc phát: “Ta không nói đấy, đừng làm mấy chuyện vô

dụng nữa.”

Không thèm đùa nữa. Lam Tranh

buông thắt lưng nàng ra, ngồi dậy thở dài nói với hai con trai: “Làm sao bây

giờ? Mẹ các con không thương cha…”

Vũ Lâu nghe hắn nói bừa, vừa

bực mình vừa buồn cười: “Chàng có thể đừng quậy phá nữa được không? Mau nằm

xuống ngủ đi.”

Lam Tranh ôm ngực, ngã xuống

cạnh nàng, làm ra vẻ đau lòng: “Thương tâm quá, không ngủ được.”

Nàng bị hắn trêu nên cười khanh

khách, xoay người đối mặt với hắn, đưa tay ra xoa xoa chỗ ngực trái của hắn,

cười nói: “Để ta xoa xoa cho chàng nhé.”

Hắn cầm lấy tay nàng, kéo nàng

vào lòng rồi hôn nhẹ xuống môi nàng: “Nói mau, nếu không…”

“Chàng mau buông ra! Các con

vừa mới ngủ, một lát thế nào cũng bị chàng đánh thức mất.”

“Nàng đừng lôi con ra mà viện

cớ nữa, nếu nàng không nói…” Tà niệm bắt đầu nổi lên, nhất định phải hành động

ngay.

Vũ Lâu làm ra vẻ buồn bực: “Đều

đã làm cha làm mẹ rồi, sao chàng còn như trẻ con thế này.”

Hắn ngẩn người, lập tức chui

vào lòng nàng, mặt rất đáng thương nói: “Ta yêu nàng nhiều như vậy, nàng đã

biết từ lâu, nhưng nàng đối với ta thế nào, ta lại không hề biết.”

Con cũng sinh ra rồi, vậy mà

còn nói không