Nghiêm Bên Trái Quay

Nghiêm Bên Trái Quay

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323345

Bình chọn: 7.5.00/10/334 lượt.

i nghiệm thực tế.”

Tống Mộ Thanh mở to miệng, gương mặt trở nên trắng bệch: “Cậu… cậu… Mình…”

Cô ấp úng, nhìn thấy ánh mắt mang theo nụ cười của Tống Mộ Thanh, lại

vội vã phủ nhận nói: “Mình… Mình và anh ta một chút quan hệ cũng không

có!”

Khóe mắt Tống Mộ Thanh hếch lên, rõ ràng là không tin, cố ý kéo dài âm thanh nói: “Nha…………….”

“Cậu dùng cái giọng gì vậy, mình nói không có một chút quan hệ với anh ta

chính là quan hệ gì cũng không có…” Cao giọng phô trương thanh thế dần

dần đứt quãng thấp xuống.

“Được rồi, coi như cậu một chút quan hệ cũng không có. Hiện tại đi xuống lầu đi, mình muốn thay quần áo. Anh ta sẽ không ăn cậu.” Tống Mộ Thanh giống như dạy dỗ học sinh tiểu học, dịu dàng vỗ vỗ thịt trên mặt bạn tốt.

Trần Mặc Mặc đi vài bước lại quay trở lại, muốn nói lại thôi. Tống Mộ Thanh ý bảo cô có chuyện gì mau nói.

“Thanh Thanh, cậu thực sự không có chuyện gì sao?” Cô hơi nhíu lông mày, nhỏ giọng hỏi.

Tống Mộ Thanh kéo ra một nụ cười xán lạn: “Mình có thể có chuyện gì. Mình rất tốt, đi xuống đi!”

Trần Mặc Mặc cẩn thận mình cô, giống như là xác nhận lại cô không nói láo, sau đó mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm, đi ra ngoài.

Nhìn cửa đóng lại, Tống Mộ Thanh bất đắc dĩ mà lắc đầu, miệng hơi cười cười, giống như là cười dáng vẻ thận trọng của Trần Mặc Mặc. Nhưng trong lòng cảm thấy ấm áp, giống vẻ mặt tắm nắng tháng tư vậy.

Vừa cởi được nút thắt ở ngực lại nghe thấy âm thanh mở cửa, còn tưởng là Trần Mặc

Mặc, cô tiếp tục động tác trên tay quay đầu lại. Vừa nhìn, lại bị hù

nhảy lên.

“A!” Cô không khỏi khẽ kêu lên một tiếng.

Tam Tử hai mắt đỏ ngầu đứng ở trước cửa phòng.

“Cậu ra ngoài trước đi, có chuyện gì đợi lát nữa lại nói.” Cô có chút không

vui mà nói. Luống cuống tay chân sửa lại ga giường, tận lực che kín từ

cô trở xuống.

Tam Tử vẫn đứng không nhúc nhích, không nói lời nào nhìn cô chằm chằm. Giống như là muốn nhìn thấu cô vậy.

Tống Mộ Thanh không có cảm giác nhục nhã, cũng không thấy e lệ. chỉ hơi phẫn nộ. Nhìn sự bi thương dưới đáy mắt Tam Tử bị phẫn nộ che giấu, một chút tức giận trên mặt cô cũng tan thành mây khói.

“Tam Tử, cậu đi

ra ngoài trước có được hay không, có chuyện gì chờ mình thay quần áo

xong rồi nói.” Giọng nói cô mềm nhũn, cơ hồ là thương lượng nói.

Tam Tử lại giống như không nghe thấy gì, tầm mắt không hề rời khỏi người cô, thậm chí từng bước từng bước đi tới trước mặt cô.

Động tác của cậu ta cứng ngắc, ngay cả hoạt động của mắt đều là một hồi một

trận. Mỗi bước đi, đều là im lặng yên tĩnh. Cả phòng, Tống Mộ Thanh cũng chỉ có thể nghe được tiếng hít thở dần dồn dập của mình.

Lòng

người khó dò, Tống Mộ Thanh chưa từng cảm thấy bản thân đã từng hoàn

toàn nắm được tâm tư của người khác. Cho dù đầu óc đơn giản như Trần Mặc Mặc, Tam Tử đã từng cô nói gì nghe nấy, Tô Thanh mềm yếu vô năng, lại

càng không nói đến Triệu Nghị đa mưu túc trí(nhìn xa trông rộng), cùng

với Lận Khiêm ngay từ khi bắt đầu đã không có cách nào nắm trong tay.

Cô chưa từng gặp qua bộ dáng Tam Tử kinh người như vậy, càng không cách

nào liên hệ được với hiện tại, càng không liên hệ được với thằng nhóc

thuần lương to xác ở trường cấp 3 thấy cô bẻ tay liền thất kinh chảy

nước mũi cùng lệ tuôn rơi.

Cô không biết hiện tại cậu ta muốn làm gì, nhưng cô biết, cậu ta sẽ không làm bất cứ chuyện nào gây tổn thương cho cô.

Nghĩ tới đây, cô yên lòng, thản nhiên nhìn cậu.

Tam Tử đi tới gần cô, cách cô một bước thì dừng lại.

“Tại sao cách cậu gần như thế này, nhưng sao vẫn cảm thấy cậu cách xa mình quá vậy, Thanh Than?”

Cậu ta nhìn vào mắt cô, trong ánh mắt cậu ta có đầy tia máu, hốc mắt nhàn

nhạt màu thâm xanh, trên cằm râu ngắn mọc lởm chởm, cả người nhìn qua

rất tiều tụy.

Tống Mộ Thanh không đành lòng nhìn thẳng cậu, tránh tầm mắt đi. Bị cậu ta nắm cằm, bắt buộc cô nhìn về phía cậu ta.

“Mình thích cậu lâu như vậy, tại sao cậu không thể yêu thích mình một chút? Anh ta đối với cậu, cứ như vậy là tốt?”

Bàn tay khóa cằm của cậu ta chuyển xuống cổ cô, trán chống lên trán, lẩm bẩm kêu tên cô.

Thanh Thanh … Thanh Thanh…

Giống như chú ngữ…

“Tam Tử, cậu đừng như vậy.” Tống Mộ Thanh đau lòng nâng mặt cậu ta, van xin nói: “Cậu đừng như vậy…”

“Mình đối với cậu không tốt sao? Tại sao cậu không yêu thích mình, chỉ cần

một chút là đủ rồi. Anh ta với cậu cứ như vậy được không?”

Tống Mộ Thanh ngẩng đầu, rõ ràng nhìn thấy trong mắt cậu ta nổi lên một tầng hơi nước.

“Anh ấy đối với mình rất tốt, cậu đối với mình còn tốt hơn nhiều so với anh ấy.” Cô nghiêm túc nói.

Từ bảy tuổi đến giờ, cô nhớ tất cả những chuyện mà Tam Tử đã làm cho cô.

Những khi cậu cười khúc khích lấy lòng cô, lưu manh muốn khi dễ cô lại

bị cô khi dễ lại oán oán giận giận cả ngày, rõ ràng giống như là vừa mới xảy ra. Cô biết, cõi đời này không có người nào có thể đối tốt với cô

như cậu ta. Cho dù là Lận Khiêm, về sau có thể cũng sẽ không giống như

Tam Tử đối tốt với cô như vậy.

Nhưng tình yêu, cho tới bây giờ đều không phải là người nào đối tốt với ai là có thể.

“Nếu mình đối với cậu tốt như vậy, vậy cậu yêu mình, có được hay


XtGem Forum catalog