Nghiêm Bên Trái Quay

Nghiêm Bên Trái Quay

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323251

Bình chọn: 9.00/10/325 lượt.

không?”

Tam Tử ngồi chổm hỗm xuống, nhìn ngang ánh mắt cô. Trong mắt kia có nhiều van xin, Tống Mộ Thanh thấy phải cơ hồ rơi lệ.

“Tam Tử, mình yêu cậu, nhưng không giống với mình yêu Lận Khiêm.” Cô rũ mắt xuống.

Đột nhiên Tam Tử dùng sức ôm cô vào trong ngực, dùng toàn lực để ôm cô, mê

muội muốn đem dán cô thật chặt ở trên người mình. Chỉ sợ nhẹ buông tay,

cô liền rời xa khỏi cậu ta, không bao giờ cho phép cậu ta đến gần.

Tống Mộ Thanh vốn bị Tam Tử ôm cả người bủn rủn, mạnh mẽ giằng co chống lại

cậu ta. Cậu ta vừa dùng lực cô đã cảm thấy cả người xương cũng sắp gãy,

cô bắt đầu giãy giụa, lại đổi lấy cậu ta dùng sức “buộc chặt” hơn.

“Tam Tử cậu buông mình ra! Cậu điên rồi sao? Mau buông mình ra.” Cô lớn tiếng hét lên.

Trần Mặc Mặc vẫn ở cầu thang nghe lén, nghe tiếng gào của Tống Mộ

Thanh liền không kịp suy nghĩ chạy xông lên lầu, bị Triệu Nghị một phen xách lên.

“Anh không nghe thấy Thanh Thanh đang kêu ‘cứu mạng’ hay sao? Nhanh buông tôi ra, tôi muốn đi cứu cậu ấy”

“Em đi cứu em ấy? Hừ…” Triệu Nghị cười lạnh một tiếng: “Nếu không phải là

em nhiều chuyện, gọi Tam Tử đến, sẽ có chuyện như bây giờ sao?”

Trần Mặc Mặc lập tức yên lặng cúi đầu: “Tôi chỉ muốn…”

“Chuyện của họ để bọn họ tự giải quyết đi!”Triệu Nghị buông cô ra, lại lạnh

giọng nói: “Chờ ở một bên, quản chính mình tốt là được.”

Tam Tử

trừ ôm cô thì không có những động tác khác, Tống Mộ Thanh dần dần bình

tĩnh lại, an tĩnh dựa vào cậu ta, mặc cho cậu ta ôm.



Qua hồi lâu, cậu ta buông lỏng ra một chút, đầu tựa vào cổ cô.

“Về sau… Cậu có để ý tới mình nữa không?” Cậu ta buồn bực hỏi.

Tống Mộ Thanh cười một tiếng: “Dĩ nhiên sẽ không, coi như về sau mình kết hôn…:”

Tay Tam Tử ôm bả vai cô bỗng nhiên chặt xuống.

Tống Mộ Thanh trấn an vỗ vỗ lưng cậu ta: “Coi như về sau mình kết hôn, sinh

em bé, cũng sẽ không không để ý tới cậu. Mình sẽ không rời khỏi cậu, cậu cũng sẽ không rời khỏi mình.” Cô khẳng định nói.

Trong năm tháng mấy chục năm lớn lên, vẫn luôn có đối phương làm bạn, đã sớm trở thành

một phần cuộc sống của đối phương. Nếu như dứt bỏ, nhất định sẽ khổ sở

như huyết nhục chia lìa.

Tình cảm giữa bọn họ thâm hậu, Tam Tử và Trần Mặc Mặc đối với cô mà nói giống như là người nhà. Mà Tam Tử đối

với cô, Trần Mặc Mặc đối với Tam Tử, cũng chưa chắc là ‘tình yêu’. Theo ý cô, quan hệ thanh mai trúc mã, kết cục tốt nhất chính là trở thành “

người nhà”.

Tương lai khó lường, còn nhiều yêu nhau giết nhau,

trở mặt thành thù, những vụn vặt trong đời sống làm hao mòn tình êu và

kích tình, cuối cùng trở thành người lạ. Vô luận cô gặp được Lận Khiêm,

hoặc là gặp được bất kỳ một người đàn ông nào đó có thể khiến cô hài

lòng, cô sẽ không mạo hiểm quan hệ trân quý này với Tam Tử.

Cô cảm giác có thứ lành lạnh rơi trên cổ mình.

“Cậu thề.” Tam Tử nói gằn từng chữ.

“Mình thề, dù một ngày nào đó mình không thương Lận Khiêm, rời khỏi anh ấy,

mình cũng sẽ không rời khỏi cậu.” Tống Mộ Thanh nắm lấy tóc cậu ta, bắt

cậu ta ngẩng lên, trịnh trọng nói.

Tam Tử quệt mồm, bình tĩnh

nhìn cô một cái, đột nhiên hôn lên trán cô một cái, hít hít lỗ mũi: “Đột nhiên cảm thấy chẳng khó chịu lắm.”

Nhất thời Tống Mộ Thanh cảm giác mình bị lừa gạt, tầm mắt giống như tia X quang bắn phá trên mặt

cậu ta. Đột nhiên ý thức được còn có một chuyện hết sức khẩn cấp, trợn

mắt nhìn cái người đắc ý vênh váo vểnh đuôi, giương cằm lên hất về phía

cửa. Lúc Tống Mộ Thanh thay quần áo xong xuống lầu, phòng khách lầu dưới đã thay đổi hình dạng.

Ba người tới trước đó cùng với chủ nhân của phòng này vẻ mặt khác nhau

ngồi ở trên ghế sa lon, tốp năm tốp ba công nhân mặc quần áo lao động

đang ở phía sau đảm đương công việc bày trí, như chỗ không người, bố trí điện nước trong nhà ở vị trí thích hợp.

Trần Mặc Mặc bứt rứt rụt cổ ở một góc trên ghế sa lon, cơ thể hơi nghiêng về một bên, phát hiện

tình thế không đúng liền lập tức có khuynh hướng tráng ở phía sau Triệu

Nghị. Triệu Nghị thu đôi tay đặt ở phía trước, tư thái dẫn dắt mà đợi

phát, vẻ mặt ấm áp như gió xuân như cười đểu, nhưng gió xuân tháng hai

này phát sáng như được kéo được mài đến sáng loáng, ai cũng không biết

hắn lúc nào sẽ bất ngờ cho ai một cây kéo đó. Trên mặt Tam Tử là sự hài

lòng và ánh mắt khiêu khích ngay cả người mù cũng nhìn ra được, nhưng tứ chi cậu lại cố làm ra một bộ “tôi rất là rộng lượng, tôi không so đo

với anh”.

Khi Tống Mộ Thanh xuất hiện ở cầu thang, chính mắt thấy Tam Tử như người huynh đệ tốt vỗ vỗ bả vai Lận Khiêm, nói một câu gì đó mà cô không nghe rõ.

Chứng kiến thời điểm bàn tay cậu ta vỗ vai

Lận Khiêm, lòng của cô liền dâng lên đến tận cổ họng rồi. Cũng không

phải sợ Lận Khiêm không nhịn được kích thích trong lời nói của cậu ta,

lần nữa làm ra chuyện tình quá khích đối với cậu ta, ví dụ như, để cho

cậu ta hiểu chiến thuật cận chiến của quân đội tuyệt diệu như thế nào.

Mà là sợ Tam Tử đem tình cảnh vừa rồi thêm dầu thêm mỡ nói cho Lận

Khiêm, Lận Khiêm không có biếu hiện gì với cậu ta nhưng lại đem món nợ

này ghi lại trên đầu cô.

Vừa mới có hành động thân mật


pacman, rainbows, and roller s