Nghìn Năm

Nghìn Năm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322601

Bình chọn: 7.00/10/260 lượt.

các huynh đệ của ta!”. Ánh mắt sắc lẹm

như dao gườm gườm nhìn ta, không hề có chút hơi ấm. Ta há miệng, lần này muốn nói cũng không nói được. Đúng lúc ta tưởng mình chết chắc, thì

Hồng Bá Thiên chợt buông tay, ta ngã phịch ra đất, cùng rơi xuống đất

với ta là một chiếc quạt. Quạt có nan bằng gỗ mun, trên nền quạt trắng

còn viết năm chữ “Bá tửu đông ly hạ”(*). Nét chữ phóng khoáng, mạnh mẽ,

ta nhận ra ngay, đây là chiếc quạt của Trần tiên sinh.

(*) Trong bài “Ẩm tửu” của Đào Uyên Minh có câu: “Thái cúc đông ly

hạ, du nhiên kiếm nam sơn”, Nguyễn Hiến Lê dịch: “Hái cúc dưới giậu

đông/ Thơ thới nhìn núi Nam”. Tác giả dẫn điển, đổi “cúc” thành “tửu” để thể hiện chí hướng của chủ sở hữu chiếc quạt.

Một đôi giày vải màu xám xuất hiện trong tầm mắt, một người đưa tay đỡ ta dậy, hỏi: “Ngươi không sao chứ?”.

Ta ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt màu nâu, giữa nét mày tang thương như nước, bên khoé môi ôn nhuận như gió.

“Tiên sinh…”. Ta òa lên nức nở.

Hồng Bá Thiên nắm tay phải của mình, cổ tay rỉ máu tươi, ông ta cũng

không cầm máu, mắt không chớp nhìn người vừa tới hỏi: “Ngươi là ai?”.

“Trần Phi”. Người vừa tới mỉm cười nhặt chiếc quạt dưới đất lên, phẩy một cái xòe quạt ra: “Thuyết thư tiên sinh(*) của Lãnh Hương trà quán”.

(*) Thuyết thư tiên sinh: Nghệ nhân kể chuyện, bình sách thời xưa.

“Thuyết thư tiên sinh?”. Hồng Bá Thiên đi quanh tiên sinh, nhìn ngó

thăm dò tiên sinh một lượt từ đầu tới chân, cười nhạt: “Một tên thuyết

thư lại có nội lực như vậy sao? Chỉ dùng một chiếc quạt có thể đánh bật

tay ta?”.

Trần Phi điềm đạm nói: “Là do các hạ nương tay”.

Hồng Bá Thiên lại nhìn tiên sinh, nói: “Được! Ngươi nói ngươi là

thuyết thư tiên sinh, vậy kể vài đoạn xem nào”. Nói xong xua tay, ngay

lập tức tất cả thủ hạ liền ngừng đập phá.

Trần Phi im lặng giây lát, nói: “Người tới là khách, chỉ cần trả tiền, ta sẽ kể”.

Tiểu Sơn, Tiểu Thủy vội vã kê lại bàn ghế, đệ tử Phi Giao bang lấy

ghế cho Hồng Bá Thiên ngồi. Sau khi mọi thứ trở về trạng thái ban đầu,

Trần Phi bước lên sân khấu, cầm kinh đường mộc(*) đập một cái: “Lần

trước kể đến đoạn trong rừng Vũ Tử đại hiệp Đông Châu Kỉ Quy Vân đã dạy

dỗ bọn m Sơn tứ sát…”.

(*) Kinh đường mộc: Là một miếng gỗ hình chữ nhật, bốn cạnh ở mặt

trên có đường vát, thời xưa hay dùng trên công đường xử án hoặc trên sân khấu.

Hồng Bá Thiên đột ngột hô: “Dừng!”.

Ông ta đứng dậy bước tới trước mặt Trần Phi với điệu bộ ngạo mạn, cả

đại sảnh trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng bước

chân của ông ta, từng bước, từng bước, giống như đang móc vào tim người

ta. Trần Phi vẫn mỉm cười, nụ cười lộ ra sự điềm đạm trên khóe môi và sự mệt mỏi giữa đôi mày. Hồng Bá Thiên bước tới trước mặt tiên sinh, dừng

lại, đưa tay vào lòng. Hơi thở của ta dường như ngừng lại. Không phải

ông ta lại muốn động thủ, gây bất lợi cho tiên sinh chứ? Nhưng Hồng Bá

Thiên lại lấy ra một đĩnh vàng, đặt xuống thư án, từ tốn nói một câu:

“Ráng chiều ngừng bay thu sắc muộn. Ta muốn nghe câu chuyện bên hồ Kính

Tịch”.

Nụ cười của Trần Phi tắt ngấm, thay vào đó là sự thê lương. Bao nhiêu năm qua ta chưa từng thấy nỗi niềm thê lương ấy trên mặt tiên sinh.

Những lời của Hồng Bá Thiên rốt cuộc có ý gì? Tại sao nghe thấy sắc mặt

tiên sinh lại trở nên kì quái như vậy? Hồ Kính Tịch là nơi nào? Sao ta

chưa từng biết tới?

Trong khi ta đang có hàng loạt câu hỏi thì Tam Nương hất tay Tiểu

Thủy, xông tới nói: “Kính kính cái gì, Lãnh Hương trà quán chúng ta

không có sách này để kể đâu, muốn nghe đi nơi khác mà nghe…”.

Hồng Bá Thiên không nhúc nhích, ánh mắt lạnh băng nhìn Trần Phi, cuối cùng Trần Phi bật cười, đáp “Sách này, ta… không biết kể”.

“Là không biết, hay không dám?”. Hồng Bá Thiên cao giọng: “Không sao, ngươi không nói, ta nói thay ngươi”.

Ông ta quay người, nhìn đám người đang đứng đó một lượt, khi ông ta

nhìn ta, ta rùng mình, cảm giác không thoải mái chút nào, giống như dự

cảm được điều chẳng lành.

“Theo truyền thuyết nơi nước trời giao nhau ở Nam Minh, có một cái

hồ, mặt nước luôn xao động, người bình thường chạm vào nước này sẽ lập

tức biến thành băng điêu(*)”

(*) Băng điêu: Tác phẩm chạm khắc từ băng.

Trần Phi nói: “Trên đời sao có thể có hồ nước như vậy?”.

Hồng Bá Thiên không đếm xỉa đến lời tiên sinh nói, vẫn kể tiếp: “Trăm ngàn năm qua chỉ có duy nhất một người là ngoại lệ, người ấy dùng nước

hồ rửa tay, vết máu trên tay sẽ mất, sạch sẽ tới mức trong suốt, thế là

hắn ta trở thành chủ nhân của hồ. Người ấy là đệ nhất võ lâm trước đây – Giản Linh Khê”.

Một sợi dây đàn trong tim chợt rung lên, một tiếng sét xoẹt qua trong tim. Giản – Linh – Khê. Rõ ràng lần đầu tiên nghe thấy cái tên này,

nhưng tại sao ta lại thấy nó quen thuộc đến vậy?

“Giản Linh Khê cả đời ngang dọc trên giang hồ, không có địch thủ, sau khi phát hiện ra hồ nước này đã ẩn cư ở đó. Mùa thu năm ấy, bên hồ xuất hiện một người”. Hồng Bá Thiên nói tới đây, lại đưa mắt nhìn người nghe một lượt, ánh mắt dừng lại trên mặt ta một chút rồi lập tức thu lại:

“Nếu nói Giản Linh Khê là kì tích đầu tiên bên


XtGem Forum catalog