XtGem Forum catalog
Nghìn Năm

Nghìn Năm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322642

Bình chọn: 9.00/10/264 lượt.

mặt dù có tuổi

nhưng vẫn mặn mà, xinh đẹp của Tam Nương.

“Nhẹ một chút?”. Tam Nương mạnh tay hơn, ta rú lên như lợn bị chọc

tiết, hai tên tiểu nhị là hảo bằng hữu bưng trà và điểm tâm đi ngang

qua, ta vội lên tiếng gọi: “Tiểu Sơ, Tiểu Thủy, mau tới giúp ta với…”.

Hai tên hảo bằng hữu vờ như không nghe thấy rồi mất hút ở chỗ rẽ,

không thèm liếc về phía bên này một cái. Tiểu Sơn, Tiểu Thủy được lắm,

các ngươi không đáng mặt làm anh em, không có nghĩa khí, để mặc một mình ta bị Tam Nương phạt…

Vừa nghĩ tới đây, cơn đau trên tai ta lại tấy lên. Tam Nương gằn

giọng nói: “ Nói mau, đêm qua chui vào xó nào? Lại gây ra họa gì hả?”.

“Oan uổng quá Tam Nương ơi, Tam Nương đừng thẩm vấn con như Bao Công

thẩm vấn phạm nhân thế chứ. Con có tồi tệ đến thế đâu, làm gì mà ngày

nào cũng gây họa?”.

Tam Nương lạnh lùng hừ một tiếng: “Người khác ta không dám nói, nhưng còn ngươi chắc chắn có!”.

“Nhưng tối qua con thật sự không gây họa mà, con còn dũng cảm cứu người nữa!”.

Tam Nương cười khẩy: “Ngươi, cứu người?”.

“Tam Nương không tin à? Để con kể cho Tam Nương nghe, hôm qua con…”.

Ta đang định kể chi tiết ly kỳ mới gặp đêm qua thì Tiểu Sơn hớt ha hớt

hải chạy tới, vừa chạy vừa hét: “ Bà chủ, không xong rồi! Có rất nhiều

người tìm tới đây”.

Tam Nương buông bàn tay đang véo tai ta ra, quay người hỏi: “Nói cho rõ ràng một chút, mấy người, có những ai?”.

Tiểu Sơn thở hổn hển đáp: “Vâng, vâng, vâng, là đám người của Phi

Giao bang, đến chừng mười mấy người. Tam Nương, có phải bọn họ tìm chúng ta đòi tiền bảo kê không?”

Ta vừa nghe thấy vậy liền rụt đầu lẩn đi, ai ngờ chưa được mấy bước

ta lại gặp họa, Tam nương giận dữ nói: “Tám phần là do ngươi gây họa,

ngươi nói rõ cho lão nương biết, rốt cuộc tối qua người đã làm gì.”

“Con, con, con không biết bọn họ là người của Phi Giao bang mà. Tối

qua con từ chỗ Kỷ bà bà về, lúc qua rừng trúc thấy mười mấy người đang

vây đánh một người, chẳng phải Trần tiên sinh thường nói thấy việc nghĩa phải rút dao tương trợ sao? Con liền …”.

“Ngươi lo chuyện bao đồng phải không?”.

“Cũng không phải thế, bởi vì con chưa kịp ra tay thì ánh đao lóe lên, mười mấy người đó đều gục hết. Con thấy người ấy rất có bản lĩnh, vốn

chẳng cần con giúp đỡ, nên con về…”.

“Tên tiểu tử, đợi lát nữa ta tính sổ với ngươi”. Tam Nương nói xong liền chau mày, nhấc gấu váy vội vã đi ra đại sảnh.

Ta ngẫm nghĩ rồi len lén đi sau theo sau hóng chuyện. Thực ra mấy lời ban nãy cũng có chỗ không thành thật, người đó đích thực tự mình đối

phó với mười mấy đệ tử của Phi Giao bang, nhưng trước khi người ấy rút

đao, ta đã nhảy vào và nói đủ thứ. Nào là giữa đêm trăng sáng ức hiếp kẻ yếu không phải hành động của một anh hùng hảo hán, nào là có Lãnh Hương tiểu kiếm hiệp ta những kẻ xấu xa không được làm bậy… đại loại như thế. Nhưng rõ ràng ta đã thấy mười mấy tên ấy đã chết, người của Phi Giao

bang làm sao biết ta có tham gia vào vụ này mà tới đây đòi báo thù?

Ta tới đại sảnh, suy nghĩ mãi vẫn không tìm được lời giải, chỉ thấy

đại sảnh vốn huyên náo bây giờ yên lặng, mặt mày ai ai cũng thất sắc

nhìn mười mấy tên vạm vỡ hung tợn đứng bên cửa quán, không ai dám ho he

một tiếng,

Tam Nương cười giả lả, mặt mày hớn hở bước tới chào hỏi: “Đúng là

khách quý, Hồng bang chủ của Phi Giao bang lại đích thân hạ cố tới tiểu

tiệm, mau mời ngồi mau mời ngồi. Tiểu Thủy, mau pha trà mời Hồng bang

chủ”.

Ta thò đầu qua bình phong nhìn Hồng bang chủ một cái, ông ta cao ráo

tuổi chạc tứ tuần, ngoại hình không tuấn tú, hơi hung dữ, đặc biệt là

đôi mắt sắc lạnh như dao.

Hồng bang chủ đưa tay ngăn lại, không cho Tiểu Thủy dâng trà, lạnh lùng nói: “Bọn ta tới đây không phải để uống trà”.

Tam Nương vẫn cười tươi rói: “Đến quán trà không uống trà, vậy muốn làm gì?”

“Lãnh Hương tiểu kiếm hiệp đâu? Gọi hắn ra đây cho ta!”.

Quả nhiên là tới tìm ta, ta vội rụt đầu lại, âm thầm cầu nguyện: Nếu

chư vị bồ tát thần tiên Quan m Bồ Tát, Thái Thượng Lão Quân, Thác Tháp

Thiên Vương, Na Tra gì đó hiển linh, các người nhất định phải phù hộ cho Tam Nương chống đỡ được đám người này, nếu không ta thảm mất.

Chỉ nghe thấy Tam Nương nói: “Nơi đây là Lãnh Hương trà quán, nhưng

chưa từng có tiểu kiếm hiệp gì đó. Các ngài nhầm rồi chăng?”.

Một đệ tử của Phi Giao bang cao giọng: “Sao lại không có? Tối qua

chính tai ta nghe thấy! Mau nộp nó ra đây, nếu không tụi ta sẽ đập tan

quán trà này!”

Sắc mặt Tam Nương thay đổi, trầm giọng nói: “Thật buồn cười, hễ gọi

Lãnh Hương gì đó thì nhất định có quan hệ tới quán trà của ta sao? Vị

tiểu ca này có nghe thấy tên đó nói hắn sống ở đây, là họ hàng với Tần

Tam Nương ta không?”.

Tên đệ tử sững lại, Tam Nương vẫn không tha, tiếp tục nói: “ Lãnh

Hương trà quán chúng ta tuy chỉ là một cửa tiệm cỏn con, nhưng cũng là

nơi làm ăn đàng hoàng, từ trước tới giờ nước sông không phạm nước giếng

với quý bang. Quý bang vì nghe thấy một câu nói của một người chưa từng

nghe nói tới đã tới đây đập tiệm, không sợ hủy hoại đạo nghĩa giang hồ

sao? Nếu tới tai thành chủ, ta đây sẽ kêu oan để ngài phân xử”.