Nghìn Năm

Nghìn Năm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322535

Bình chọn: 10.00/10/253 lượt.

không gặp được hắn đâu, từ bỏ đi”. Đám hoa lần lượt thở dài.

Bông hoa nhỏ lắc đầu, thề thốt: “Ta phải gặp chàng. Nếu chỉ có thần mới gặp được thần, vậy ta sẽ tu luyện ngàn năm, có sao đâu”.

Thế là nó khổ luyện một ngàn năm, công đức viên mãn.

Khi bước vào linh giới, chợt nhìn thấy cầu vồng rực rỡ bên hồ, trong lòng như bị sét đánh, sát na đó, đánh mất niềm tin.

Nó chỉ nhớ mình phải thành thần, nhưng lại quên mất rốt cuộc vì sao phải thành thần.

~**~**~

Thần nói: “Bốn ngàn năm trước, người qua đường ấy giẫm lên con, khiến con suýt chết, đã mở ra mối tình duyên ba đời của con và người ấy”.

Một ngàn năm đầu tiên, người qua đường là Phạm Lãi; một ngàn năm thứ

hai, người qua đường là Lưu Thích; một ngàn năm thứ ba, người qua đường

là Chu Thế Hiển.

Thần nói: “Bồ Tát từ bi, không nỡ để con héo chết, nên nhón tay cứu

mạng con, cớ sao con cố chấp, cuối cùng dẫn đến nạn nghiệt duyên này”.

Ta cúi đầu, là chàng, là chàng, là chàng…

“Ưu Đàm, con vẫn chưa nhớ ra sao?”.

Ta nằm ra đất, đau đớn òa khóc: “Con chỉ muốn gặp chàng, chỉ muốn gặp chàng, vì sao các người tàn nhẫn như vậy, phong ấn ký ức của con, khiến con quên chàng. Nếu con đã quên chàng, tại sao còn bắt chàng xuất hiện

trước mặt con, hai lần đưa con qua hồ, rồi theo con xuống phàm trần một

kiếp?”.

Thần nhìn ta, đôi mắt sáng rực, thấm đẫm từ bi mà không hề thương

hại: “Bởi vì con cố chấp muốn gặp, khiến Bồ Tát không an lòng, thượng đế đã lệnh cho Bồ Tát độ con thành tiên, con lại liên tục bỏ lỡ hai ngàn

năm, Bồ Tát không còn cách nào khác, bèn cùng con nhập thế với thân thể

tiên linh, tự mình điểm hóa, cuối cùng giúp con vượt qua kiếp số”.

“Thần, xin người cho con gặp chàng”.

“Nếu con không từ bỏ được chấp niệm, thì không gặp được hắn”.

“Nếu con từ bỏ chấp niệm, làm sao có thể gặp được chàng?”.

“Vì con và hắn không có duyên”. Thần nói rõ ràng từng chữ một, từng

chữ như băng lạnh ngấm vào tim: “Cho dù con và hắn xếp cùng tiên ban,

thì vẫn không có duyên gặp mặt”.

Ta loạng chạng đứng dậy, lùi lại sau mấy bước, không dám tin kết quả khổ luyện ngàn năm lại như vậy, vẫn không thể nào gặp mặt!

“Đừng… đừng! Đừng đối xử với con như vậy, đừng!”.

“Lời chỉ nói đến đây, con tự biết mình phải làm gì”.

Thấy đài sen sắp bay đi, ta vội tiến tới ôm lấy ngài, khóc lóc:

“Thần, người thương chúng sinh, vậy xin người hãy thương lấy con, xin

người hãy thương lấy con, xin người hãy thương lấy con! Con tu luyện

ngàn năm, vượt qua kiếp số ba đời, vất vả như vậy chỉ mong được gặp

chàng, nở hoa trước mặt chàng. Con xin người, con xin người! Thần, xin

người đồng ý với con. Con có thể không làm thần tiên, con có thể vứt bỏ

bốn ngàn năm công đức, xin ngươi cho con gặp chàng một lần, để con hoàn

thành tâm nguyện này. Xin người, con xin người!”.

Ta dập đầu, máu và nước mắt thấm ướt hoa sen.

Hồi lâu, thần chăm chú nhìn ta, khẽ thở dài: “Kẻ si tình…”.

Rừng trúc sâu thẳ, áo xanh và trúc xanh như hợp thành một.

Cuối cùng ta đã gặp được chàng…

Hai tay chàng buông thõng, cúi mày thu mắt, yên tĩnh như không tồn tại.

“Vi Đà Bồ Tát”. Ta lên tiếng, một bước một tiếng, sau bốn bước, ta đã đứng cách ba thước trước mặt chàng.

Chàng ngượng ngùng cúi đầu, không ngước mắt lên nhìn ta.

Ta chầm chậm quỳ xuống, hai tay nâng ngang trán lạy ba cái.

“Cảm ơn người ngày trước đã cứu ta, cũng cảm ơn người đã chèo thuyền

đưa ta qua linh giới, càng cảm ơn những việc người đã làm vì ta khi ở

hồng trần”.

Chàng im lặng, vẫn không nói gì.

Nhưng, không sao cả, dù sao ta cũng đã thực sự gặp được chàng, lần

này, ta không mất đi ký ức, ta nhớ từng chi tiết, ta nhớ dáng vẻ chàng,

ta cũng nhớ… tình yêu và sự cố chấp ta dành cho chàng suốt bốn ngàn năm

qua…

“Bồ Tát, thần nói kiếp số của ta là “Hằng”. Ta nhập thế, hai kiếp

trước đều không thể lấy người năm xưa đã giẫm ta hại ta suýt chết, kiếp

thứ ba, vì Bồ Tát cứu ta nên cuối cùng ta mới lấy hắn, trọn vẹn nhân

quả, công đức viên mãn. Nhưng, đây chính là Hằng sao?”.

Khóe môi ta nhếch lên, nửa là xót xa nửa là châm biếm.

“Bồ Tát đã từng nói với ta, tình không thể vĩnh hằng, còn thần nói

với ta, chỉ có những chuyện đã trôi qua mới bất biến, mới có thể vĩnh

hằng. Ưu Đàm cũng có kiến giải riêng về điều này, Ưu Đàm nói cho người

nghe, có được không?”.

Ta thấy trường bào của chàng khẽ lay động như sóng nước, nhưng chàng vẫn không chịu nhìn ta, không nói một lời.

Vi Đà Bồ Tát, ta biết người là con của trời, là một trong Bát Đại

Tướng Quân của Tăng Trưởng Thiên Vương trấn giữ phương Nam, mặc dù sống

trên trời nhưng sớm rời xa thiên dục, đồng trinh tu hành, chưa từng sai

sót. Nếu không phải vì ta ngu xuẩn cố chấp, tạo nên nghiệt duyên, thì

người vẫn là vị thần hoàn hảo trên thế gian này. Người có oán ta đã làm

lỡ việc tu hành của người không? Vì vậy khi ta dùng thần tịch đổi lấy cơ hội gặp người một lần, người mới đối xử lạnh lùng, khiến ta đau lòng.

Ta mím môi, cố nén nước mắt, tiếc tục mỉm cười nói: “Đối với ta, ngày hôm đó, khi người đỡ cành hoa, cứu sống ta, ta quay đầu, nhìn theo bóng người chính là vĩnh hằng. Bởi


Lamborghini Huracán LP 610-4 t