
t cách tình cờ qua thư từ.
Thục buột miệng:
- Nghĩa là người ta không biết Thiều…
Thục im bặt, biết mình lỡ lời. Thiều đau xót nhìn em:
- Thục thông minh lắm, Thục đừng ngại, Thục nói ra điều đó chị không giận
Thục đâu, trái lại chị càng thấy câu chuyện dễ trình bày hơn nữa. Chị quen người
ấy và người ta sắp về nước. Trong thời gian giao du, chị không cho Ngự biết hiện
nay chị đang bị tật nguyền. Bây giờ Ngự sắp trở về và sắp đến đây thăm chị. Thục
em biết chứ, chị không muốn đập vỡ bao nhiêu mộng Ngự đã xây. Chính vì vậy mà
chị muốn em thay chị mà đón Ngự.
Thục ấp úng:
- Em… em.
Thiều cười buồn:
- Không có gì khó khăn đâu. Thiều ạ. Ngự chưa biết mặt chị, vả lại chị và Ngự
chỉ biết nhau qua thư từ thôi.
Thục ngẫm nghĩ:
- Nếu như Thiều không muốn gặp anh ấy thì cần gì em phải đóng trò? Thiều cắt
đứt liên lạc là xong.
Thiều thở dài:
- Nếu nói vậy thì dễ quá, ai mà không nghĩ được. nhưng Thục ạ, con người ta,
trong tận cùng đáy tâm hồn bao giờ cũng có những lưu luyến mặn nồng dành riêng
cho một nhân dáng nào đó mà mình gởi trọn tâm hồn.
Thục kêu lên:
- Nghĩa là Thiều…
- Có thể nói là chị thương. Ngự nên chị không muốn mất Ngự. Với em, chị không
dối là chị muốn nhờ em giữ Ngự lại cho đến một lúc nào, nhờ may mắn chị thoát
được cơn bệnh… lúc đó…
Thục nhìn chị chăm chăm. Trong thâm tâm Thục, không bao giờ ngờ Thiều lại
lãng mạn như vậy. Thiều luôn luôn sống trong một thế giới đóng khung mà Thục
không bao giờ chen chân vào được. Hai chị em tuy rất thương nhau nhưng hình như
không hiểu nhau bao nhiêu. Thục càng sôi nổi thì Thiều càng trầm lặng. Cứ thế,
cả hai nhìn nhau với hai khía cạnh đối kháng nhau.
Thiều nhìn em:
- Được chứ Thục? Giúp chị một lần đi.
Thục không biết trả lời Thiều thế nào. Dĩ nhiên với Thiều, Thục không bao giờ
muốn từ chối bởi vì Thục không muốn làm buồn lòng Thiều. Tuy nhiên, việc Thiều
nhờ làm hôm nay lại là một việc vượt ngoài ý nghĩ của Thục. Thiều giục:
- Nói đi Thục.
Thục lắc đầu.
- Em chả biết nói gì. Khó quá.
- Thục nhận nhé.
Đôi mắt Thiều nhìn Thục van lơn quá. Thục miễn cưỡng gật đầu.
- Em chịu làm nhưng thành công hay thất bại em không bảo đảm nghe.
Thiều vui giọng:
- Chỉ cần Thục chịu thôi. Chị sẽ đưa cho Thục xem hết những thư từ Ngự đã gởi
cho chị để Thục hiểu Ngự hơn, khi gặp nhau sẽ dễ nói chuyện.
Rồi Thiều kể sơ cho Thục nghe về lá thư đầu.
Hoạt xuất hiện bất thần nơi cổng. Thiều bảo Thục:
- Thôi để tối hãy kể tiếp kẻo anh Hoạt đến kia rồi. Anh ấy mà nghe thì ảnh
cười chết.
Thục chạy lại bên Hoạt:
- Anh Hoạt xấu nhé! Thục về đây lâu rồi mà anh không dạy đàn gì hết à.
Hoạt cười hiền hòa:
- Biết cô đâu thèm học mà dạy.
Thục nũng nịu:
- Ờ hé! Anh nói vậy giận cho xem.
Hoạt dễ dãi:
- Thôi đừng, giận anh rồi nhè cả Sài Gòn ướt đấy.
Thục đấm mạnh vào vai Hoạt. Hai anh em đi gần đến bên chiếc xe lăn Thiều. Cô
gái vẫn bất động trên xe, hai bàn tay nâng khuôn mặt xanh xao. Thế ngồi của một
kẻ đang chìm đắm trong cơn suy tư thật lớn. Hoạt đùa:
- Kìa, thi sỹ đang tìm vần thơ đấy à?
Thiều cười gượng:
- Đâu có anh! Thơ với thẩn gì nổi?
Thục chen vào:
- Hôm nay chị Thiều vui lắm chứ bộ.
Hoạt quay sang Thục:
- Thế à? Thiều có gì vui cho anh ké với.
Thiều lườm em:
- Con nhỏ này chúa là hay phịa.
Thục nheo mắt trêu Thiều rồi ngồi xuống thềm ciment trước hiên nhà cạnh
Thiều. Hoạt cũng ngồi xuống. Thiều nói bâng quơ:
- Hôm nay anh Hoạt đến sớm nhỉ.
Hoạt gật đầu:
- Ừ rảnh quá không làm gì.
Thiều lườm Hoạt:
- Chỉ rảnh anh mới đến đây thôi phải không? Nói vậy đó.
Câu nói của người con gái mang một vẻ hờn dỗi thật dễ thương thổi vào tâm hồn
Hoạt như một cơn gió mát dìu dịu xoa nhẹ lên vết thương đang nhói buốt trong
Hoạt. Dù rằng Thiều không có ý tình gì trong đó nhưng âm vang dịu dàng vẫn giúp
Hoạt vui. Mỗi khi ở gần bên Thiều, lòng Hoạt cứ mang mang buồn. Thiều ở đây,
thật gần mà cũng thật xa Hoạt. Nói cho Thiều hiểu là điều Hoạt không bao giờ làm
cả. Biết đâu thời gian sẽ chả giúp Hoạt! Đôi mắt Thiều buồn Hoạt thấy như mùa
thu, đôi mắt Thiều khép nhẹ Hoạt thấy như nụ hải đường. Mái tóc Thiều chảy dài
mềm mại trên đôi vai thon gầy gầy, Hoạt liên tưởng đến một dòng suối êm đềm mang
một lượng nước trong vắt nuôi sống muôn cây cỏ. Cái gì nơi Thiều cũng gợi lên
trong Hoạt một niềm thương cảm vô bờ khó giải thích. Thục chợt la lên:
- Ơ kia, anh Hoạt mơ mộng gì mà thừ người ra vậy?
Hoạt giật mình:
- À, có gì đâu…
Thục ranh mãnh:
- Chắc lại mơ tới một cô nào chứ gì.
- Bậy!
- Bậy à! Có tật giật mình.
Thiều chúm chím cười, thêm vào lời Thục:
- Vậy là tụi này bắt quả tang anh Hoạt nhé.
Hoạt đỏ bừng mặt phân bua:
- Thục đừng có đoán ẩu mà hại anh.
Thục trợn mắt:
- Hại gì, ở đây anh em cả mà.
Câu nói vô tình của Thục xác định cương vị của Hoạt trong tâm hồn Thiều và
Thục. Nhưng đó là một cương vị Hoạt không mong muốn giữ mãi. Hoạt nhìn Thiều…
một mai có lẽ Hoạt sẽ mất Thiều. Giòng suy nghĩ đưa Hoạt đi xa, Hoạt chăm chú
ngắm Thiều mà không biết Thục đang để ý nhìn Hoạt. Trên khuôn mặt cô bé chợt nở
một nụ cườ