
ng túi xách ra một lô trái mơ, mận, dâu, Thục nói, vừa lục sâu
trong vali:
- Có một tặng phẩm đẹp nhất đây.
Đó là tấm hình bà thánh Thérèse, thánh bổn mạng của Thiều khắc trên một mảnh
gỗ thông rất đẹp. Thục khoe:
- Cái này không mua được đâu nhé. Của một người làm lấy để chưng đấy. Sau em
năn nỉ mãi mới xin được. Em biết thế nào Thiều cũng thích lắm.
Thiều cảm động đỡ lấy tấm hình gỗ trong tay em. Thục tiếp:
- Bạn em đứa nào cũng hỏi thăm Thiều hết đó. Hè này tụi nó về thế nào tụi nó
cũng đến thăm Thiều.
Thiều vui lây cái vui của em:
- Có mua quà cho ba không?
- Dạ có, nhưng chưa soạn được.
Có tiếng vú Năm gọi Thục vào tắm. Thục đi rồi, Thiều lại cảm thấy trống vắng
kỳ lạ. Ước gì Thiều được lấy một chút ít cái vô tư lự của em. Thục khỏe mạnh
quá, trông Thục căng đầy nhựa sống, chân Thục nhảy ríu rít như chân chim. Còn
mình? Thiều đưa mắt nhìn xuống đôi chân vẫn bình thường nhưng không còn cử động
được nữa của mình. Tiếng thở dài nghẹn lại trong cổ rồi trôi đi. Khi Thục trở
ra, tươi mát, gọn gàng, Thiều hỏi:
- Thục về như vậy là về luôn à?
Thục gật đầu:
- Dạ về luôn chị! Teminale em học ở Sài Gòn cho tiện.
Thiều cười nhẹ:
- Chán Đà Lạt rồi hả?
- Đâu có! Nhưng ở Sài Gòn cho vui một chút.
Chợt nhớ ra, Thục hỏi:
- À còn cây hồng Đà Lạt của em ra hoa nhiều chưa?
Thiều gật đầu:
- Rồi, ra hoa nhiều rồi. Cây hồng ấy tốt lắm.
- Em tính mang nhiều thứ mà tại đi phi cơ nên đành chịu. Với lại phải khiêng
hết đồ đạc về nữa.
Trên khuôn mặt trắng hồng của Thục, hai gò má như hai trái đào chín đỏ. Thiều
và Thục có khuôn mặt rất giống nhau nhưng Thục hồng hào mập mạp, còn Thiều xanh
xao. Khi hai chị em ngồi kế nhau, sự tương phản đó thật rõ rệt. Thục kể đủ thứ
chuyện ở Đà Lạt, từ chuyện anh chàng tán gái đến chuyện ăn cắp hoa bị rượt. Sau
cùng Thục càu nhàu:
- Dạo sau này sao Thiều không viết thư gì cho hết à, trong khi em viết thư
cho Thiều rất đều.
Thiều giật mình. Chết, con nhỏ này mà chất vấn thì mệt. Thiều vội đính
chính:
- Đâu có, vẫn thường đấy chứ!
Thục lắc đầu:
- Không phải. Em biết, dạo này Thiều có cái gì bất thường lắm mà giấu em.
- Không có đâu.
- Có mà.
- Đã bảo không.
- Em bảo có.
Thiều đành cười xòa với đứa em bướng bỉnh. Thục hỏi:
- Anh Hoạt vẫn đến dạy đàn cho Thiều chứ?
- Có, vẫn đến.
Thục bĩu môi:
- Đàn với địch! Mất thì giờ.
- Mình ở không làm gì.
Câu chuyện của hai chị em chợt ngưng bặt vì sự xuất hiện của Hoạt.
- Ô xin chào thầy giáo.
Hoạt cười chào Thục:
Thục liếng thoắng:
- Vâng ạ. Thế còn anh mới đến phải không?
Thiều rầy em:
- Sao mà phá gớm thế không biết.
Hoạt tiến vào ngồi ở xa-lông. Thục ngồi ghế đối diện. Hoạt hỏi bâng quơ một
vài câu về Đà Lạt. Nhìn Thục, Hoạt thầm công nhận hai chị em giống nhau đặc
biệt. Nhưng Thục căng tràn nhựa sống bao nhiêu thì Thiều xanh xao yếu đuối bấy
nhiêu.
Thục hỏi:
- Sài gòn có gì vui không anh Hoạt?
Hoạt cười mỉm:
- Đáng lẽ anh hỏi Thục là: “Đà Lạt có gì vui không Thục” mới phải chứ?
Thục đưa tay tém mái tóc gọn gàng. Mái tóc demi garcon làm cho khuôn mặt
người con gái như trẻ ra, nồng nóng ra.
- Đà Lạt chi vui khi nào đi “hai mình” thôi.
Hoạt đùa:
- Thế cô bé có “hai mình” không đây?
Thục cười hồn nhiên:
- Ai thèm!
Trong lúc Hoạt và Thục nói chuyện, Thiều im lặng nhìn ngắm cả hai. Thiều thấy
thèm sự tự nhiên bình thường của Hoạt và Thục. Họ sống không một mặc cảm nào,
không một bất hạnh nào. Họ sống vô tư quá còn Thiều thì dằn vặt quá. Con người
cũ của Thiều bây giờ đã là một hình ảnh rất xa và có lẽ không bao giờ tìm lại
được!
Thiều đọc lại lá thư lần thứ mấy cũng không nhớ được. Dòng chữ quen thuộc,
như đập mạnh vào mắt Thiều… “Khoảng cuối tháng này tôi sẽ về đến Sài Gòn. Trở
lại quê hương của mình, đó là điều ước mơ của bất cứ thằng con trai đi du học
nào. Hơn nữa tôi không mơ ước đơn thuần là được nhìn lại mảnh đất thân yêu của
mình mà tôi còn ngưỡng vọng về một hình ảnh khác. Dù đã sống qua bao nhiêu thăng
trầm của đời, con người mộng mơ trong tôi vẫn tồn tại. Và tôi xây đắp. Thiều có
biết tôi xây đắp gì không? Có lẽ không nên nói ra mà lại hay hơn.
Còn hai mươi ngày nữa, thời gian không bao nhiêu nhưng đối với tôi nó dài
hàng bao nhiêu thế kỷ. Sự chờ đợi luôn luôn làm mình cảm thấy ray rứt lạ
lùng…”
Ngự còn viết nhiều, nhiều nữa. Ngự mơ ước quá nhiều trong khi Thiều cảm thấy
con người mình không thể đáp ứng được bao nhiêu. Ngự càng mong ngày về cho gần,
Thiều càng mơ ngày về thêm xa. Đọc thư Ngự, Thiều vừa bàng hoàng vừa rưng rưng
khóc! Trong con người Thiều giờ đây, hai thứ tình cảm xung đột nhau rõ rệt. Tình
thương của Thiều đối với Ngự xui Thiều mong chờ Ngự về để được nhìn thấy Ngự
hiện hữu để biết rằng đối tượng đã đem đến cho Thiều nguồn vui trong những ngày
bệnh tật có trước mặt mình chứ không là chiếc bóng. Nhưng lý trí của Thiều lại
cản ngăn. Không! Thiều không thể nào gặp Ngự được. Thiều không thể mang lại cho
Ngự sự thất vọng quá lớn như vậy sau những tháng ngày đã an ủi Ngự, tạo cho Ngự
niềm vui và hy vọng. Thà là không bao giờ Thiều cho Ngự