
ạt?
Thiều hỏi nhỏ, mắt mơ màng nhìn ra ngoài trời – Gió thổi từng cơn lạnh buốt.
Đêm sâu thăm thẳm. Cơn mưa dứt đã lâu nhưng hơi ẩm ướt vẫn còn vương lại Hoạt
ngồi trên tay chiếc canapé, Thiều ngồi lạnh trong xe lăn. Ánh đèn neon tỏa sáng
căn phòng ấm cúng. Hoạt khoanh tay nhìn trời, lơ đãng:
- Có lẽ thế!
Thiều chép miệng:
- Hết mùa mưa buồn ghê.
Hoạt nheo mắt:
- Mưa mới buồn chứ.
- Buồn nhưng vui. Anh có thích đi lang thang trong mưa đêm, rồi chui vào quán
cà phê không?
Hoạt nhìn Thiều:
- Ai nói cho Thiều biết cái thứ đó?
Thiều mỉm cười:
- Ngự cũng thích vậy!
Tim Hoạt chợt nhói lên. Ngự! Lúc nào cũng ở trên đầu môi Thiều. “Ngự nói
vậy”, “Ngự viết vậy” rồi bây giờ “Ngự thích vậy”. Tiếng nói muốn thoát ra mà
nghẹn lại nơi cổ Hoạt. Thiều vô tình tiếp:
- Lúc trước Thiều chưa biết, nhưng sao thấy Ngự nói đến Thiều cũng đâm ra
thèm.
Hoạt muốn nói một câu gì khiến Thiều đau đớn nhưng Hoạt dừng lại kịp thời.
Thiều không có lỗi gì cả. Hoạt không có quyền hành hạ Thiều dù là bằng lời nói.
Thiều cao giọng:
- Ngự có nhiều cái tính rất hay và lạ. Chẳng hạn như Ngự thích mùi hương của
hoa bưởi, thích màu tím nhàn nhạt của hoa khế! Anh Hoạt thấy không? Tính Ngự
giản dị lắm đó chứ!
Hoạt thẫn thờ!
- Có lẽ thế!
Thiều hát nho nhỏ một đoạn nhạc của bài “Cuối Cùng Cho Một Tình Yêu” Hoạt
chợt cau mày, gọi khẽ:
- Thiều!
Thiều ngưng hát:
- Dạ?
- Thôi, đừng ca nữa.
Đôi mắt Thiều mở to trong nỗi kinh ngạc lớn.
- Sao vậy anh?
- Anh… không thích.
Thiều mỉm môi. Chưa bao giờ Thiều thấy Hoạt có thái độ bất lịch sự như vậy.
Từ lâu nay, Thiều thấy Hoạt có vẻ hơi thay đổi, nhưng không để ý đến chuyện đó.
Có lẽ Hoạt gặp một chuyện buồn gì đó cũng nên? Nghĩ vậy Thiều mỉm cười vui
vẻ:
- Anh ra lệnh Thiều xin tuân ngay.
Hoạt hối hận liền tức thì nhưng thật tình Hoạt không tự chủ được. Bài hát đó
Hoạt rất thích và chính Hoạt mang lại tập cho Thiều hát, nhưng Hoạt lại không
muốn Thiều hát nó trong trạng thái lâng lâng của tình cảm. Thiều với Ngự! Hoạt
là con người, Hoạt biết ích kỷ, nhất là ích kỷ trong tình cảm. Điều đó bình
thường và giản dị,
Giữa hai người sự im lặng chợt biến thành một bức tường lặng lẽ mà kiên cố.
Đêm lênh láng muôn ngàn sợi đan ngang dọc với nhau, tâm hồn mở rộng trong đêm
thanh nhưng tâm hồn cũng rất dễ đóng kín lại trong đêm sâu.
Có tiếng phi cơ bay ngang trời, âm thanh xé gió vun vút nghe não nuột. Hoạt
định lên tiếng nói một câu xin lỗi Thiều nhưng rồi Hoạt lại thôi. Mọi sự chỉ đến
đây mình có nên tiếp tục đeo đuổi? Hoạt nghĩ có lẽ nên đi về để trả cho Thiều sự
yên tĩnh.
- Thôi anh về!
Thiều không cản:
- Vâng ạ.
Hoạt buồn giọng:
- Mai Thiều học chứ?
Thiều thở ra, nghĩ đến mối hoài nghi giữa Hoạt và mình, nghĩ đến thái độ của
Hoạt.
- Hay mai anh cho Thiều nghỉ một hôm.
- Tùy Thiều vậy.
Hoạt buông thõng và bước nhanh ra cổng. Tự dưng Thiều thấy có một cái gì
vướng víu. Hình như từng bước đi của Hoạt có mang theo một ít sức sống của
Thiều. Thiều bất chợt gọi:
- Anh Hoạt!
Hoạt quay lui thân hình nhưng vẫn không bước lại.
- Gì đó Thiều?
Thiều không biết tại sao lại gọi Hoạt! Có gì để nói đâu? Có gì để giữ lại
đâu?
- Dạ… không! Thiều xin lỗi anh.
Hoạt không nói gì lặng lẽ đi. Thiều bỗng muốn khóc mà không hiểu sao mình lạ
lùng vậy. Gió thổi mạnh hơn và cây trứng cá tội nghiệp cong mình như muốn gãy.
Thiều thấy cô đơn lạ lùng. Phải chi Hoạt đừng về có lẽ Thiều đỡ bắt gặp cảm giác
ấy không? Thiều không giận gì Hoạt nhưng Thiều linh cảm có gì không ổn. Thiều
gọi lớn:
- Vú Năm ơi vú Năm!
Vú Năm chạy ra:
- Gì con?
- Vú ra đây chơi đi vú, con ngồi một mình buồn quá.
Vú Năm đến cạnh Thiều:
- Ủa thế cậu Hoạt đâu?
- Anh ấy về rồi.
- Sao con không giữ cậu ấy ở lại nói chuyện chơi cho đỡ buồn. Vú đang bận dở
tay.
Thiều chép miệng:
- Thôi vú làm tiếp đi, con ngồi một mình!
Vú Năm ái ngại nhìn Thiều chăm chăm rồi chậc lưỡi quay gót. Thiều chống tay
vào cằm, hình như có lúc nào đó mình không còn ý nghĩ nào trong đầu óc cả. Trắng
xóa như tờ giấy trắng tinh tươm. Những lúc đó mới đáng sợ. Vả chắc chắn là Thiều
không bao giờ muốn có.
Thục nhảy xuống taxi chạy như bay vào nhà:
- Thiều ơi, Thiều ơi!
Thiều lăn chiếc xe lại gần cửa. Thục quỳ xuống ôm khuôn mặt chị hôn tít lên
đó.
- Em nhớ Thiều kinh khủng. Nhớ lắm. Vú Năm đâu rồi? Vú Năm ơi! Ra đem valy
vào dùm con đi vú Năm.
Đợi cho Thục nói xong cả tràng dài, Thiều mới nhìn em:
- Cha lớn dữ há? Có gì vui không đó?
Thục vẫn quỳ cạnh chiếc xe, cười hớn hở:
- Có chứ. Nhiều chuyện vui lắm, để từ từ rồi em sẽ tường thuật với đầy đủ chi
tiết cho Thiều.
Thục đưa tay nâng mặt Thiều, reo lên:
- A, dạo này Thiều hồng hào, trông Thiều đẹp ghê nơi đi. Có ngọn gió nào thổi
vào Thiều đó?
Thiều đập vào vai Thục:
- Khỉ ạ! Cứ gặp đến nó lá lại chọc.
Thục chu môi:
- Ở đó mà chọc hả? Thiệt chứ bộ!
- Còn lâu.
Thục nhìn quanh hỏi Thiều:
- Ba chưa về hả Thiều?
- Chưa, hôm nay ba về trễ lắm. Thôi Thục vào thay áo rồi tắm cho khỏe đi
đã.
Thục láu táu:
- Khoan. Để em lấy quà cho Thiều.
Thục lôi tro