
Yên lắc đầu vếnh miệng: “Không có.” Giọng nói không được
tốt lắm.
Lăng Khiên nhìn bộ dạng làm nũng của cô mà lòng nhẹ đi một nửa:
“Câu kia là anh nói bừa thôi, em đừng cho là thật.”
Đồng Yên giương mắt nhìn anh, vẻ mặt ủy khuất: “Không trách
được anh muốn em từ chức. Thật sự là muốn nuôi nhốt em.”
Lăng Khiên vội vàng lắc đầu: “Em nuôi nhốt anh, anh đem Viễn
Đông sang tên em, đổi thành em nuôi nhốt anh. Đừng có nóng giận à, nhé?”
Đồng Yên thấy bộ dạng gấp đến độ trán đổ đầy mồ hôi của anh
thì bật cườim đưa tay lau lau: “Em tha thứ cho anh, anh đừng có gấp như vậy,
cũng đừng có đổ mồ hôi.”
Lăng Khiên cười, cằm chống lên trán cô dịu dàng nói: “Anh sợ
rằng em nhất thời tức giận, sợ em trong cơn tức giận sẽ không để ý đến anh nữa.
Nếu vậy anh sẽ phát điên lên mất.
Hai tay cô ôm lấy hông anh nói nhỏ: “Bất kể có phát sinh
chuyện gì em cũng sẽ không không để ý đến anh. Anh đối với em tốt như vậy, em
cũng không biết nên làm thế nào để có thể báo đáp lại tình yêu cho đủ đây, làm
sao lại có thể không để ý đến anh được.”
Lăng Khiên hôn hít lấy trán cô, rồi hôn thẳng một đường xuống
phía dưới, cuối cùng dừng lại trên môi cô. Nhìn ánh mắt cô cười đến là vui vẻ:
“Em nói thật?”
Cô nhje gật đầu, xấu hổ rũ mi mắt xuống.
“Yên Yên, em chỉ cần biết rằng anh yêu em, rất rất yêu, yêu
hơn tất cả mọi vật trên thế giới này. Em không cần báo đáp lại anh, chỉ cần em
thật sự vui vẻ ở bên anh, chỉ cần để cho anh mỗi giây mỗi khắc nhìn thấy nụ cười
của em là anh đã cảm thấy rất mãn nguyện, hạnh phúc rồi. Em không biết được nụ
cười của em đẹp như thế nào đâu, nó có thể xuyên thấu vào tim anh vậy. Mỗi lần
gặp nhau em đều cười với anh, anh cảm thấy giống như là thượng đế ban tặng trái
đào quý cho anh. Yên Yên, anh thật sự yêu em vô cùng.” Nói xong anh cũng không
chờ đợi phản ứng của cô trực tiếp ngậm lấy môi cô, đem tất cả lời ngon tiếng ngốt
đưa vào trong miệng cô, hòa tan ở trong lòng, mọc rễ lên mầm rồi kết xuất ra
trái cây ngọt ngào.
Sau nụ hôn nóng bỏng hơi thở của hai người đều không yên, phải
chờ một lúc lâu mới bình phục lại được. Đồng Yên uốn tại trong ngực anh, nghe
tiếng tim đập dồn dập của anh cười nói: “Em cũng nên rèn luyện hô hấp.”
Anh sửng sốt một chút mới hiểu được ý của cô, lắc đầu cười
khổ một cái, nắm thấy chặt hai tay đem cả người cô dán vào trong ngực mình, để
cho người cô truyền một chút ấm áp tới chỗ lạnh như băng kia.
Đồng Yên tắm rửa xong đi ra ngoài thì thấy Lăng Khiên không
có nằm trên giường mà đứng bên cửa sổ, không biết đang suy nghĩ cái gì. Anh đi
tới kéo kéo vạt áo anh nhẹ mở miệng: “Anh không mệt à?”
Lăng Khiên nghe được thanh âm ôn nhu của cô nụ cười càng rõ
ràng hơ, xoay người cầm thấy hai tay cô, nhìn bộ dáng thẹn thùng của cô mà cả
người một trận nóng ran, hắng giọng nói một tiếng: “Em mệt à?”
Cô lúng túng lắc đầu, mặt ửng đỏ,
Lăng Khiên vỗ vỗ gương mặt cô nói nhỏ: “Chúng ta lên nóc nhà
ngồi một chút. Chỗ này có thể thấy rất nhiều sao, đẹp lắm.”
Đồng Yên sửng sốt sau đó mãnh liệt gật đầu, trong mắt lấp
lánh những ánh sáng long lanh đẹp đẽ làm Lăng Khiên thất thần, ngây người một
lúc lâu mới kéo cô đi ra ngoài.
Trên nóc nhà rất sạch sẽ, hai người ngồi sát lại cùng một chỗ.
Anh ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của cô vào trong ngực, cằm chống đỡ lên đỉnh đầu
cô, vẻ mặt nhu hòa mà thỏa mãn.
“Mỗi lần tới đây săn tú anh cũng đều ngồi thật lâu ở chỗ
này, sau đó nghĩ đến em. Anh nằm mơ cũng muốn mang em đến đây ngắm sao.”
Cô tựa vào trong ngực anh, nghe tiếng tim anh đập trầm ổn,
khớ miệng không tự chủ mà giơ lên. Cô ngửa đầu cắn lên cằm anh một cái: “Vậy
sao này chúng ta thường xuyên tới đây nhé. Em rất thích nơi này.”
Anh chúi đầu nhìn cô, ánh mắt ôn nhu mà sủng nịnh, hôn lên
trán cô nói: “Anh cũng biết em nhất định sẽ rất thích nơi này. Ban đầu anh dừng
căn nhà gỗ này cũng tưởng tượng ra bộ dạng vui vẻ, thích thú của em. Yên Yên,
cho tới hôm nay anh mới dám hỏi. Ở chung một chỗ với anh em có hạnh phúc
không?”
Đồng Yên nhìn anh, khóe miệng yêu kiều, mặt mày đều mang nét
cười, lông mi cong vút xinh đẹp run rẩy hai cái nhẹ nhàng gật đầu nói: “Khiên,
em rất hạnh phúc. Cảm ơn anh đã để cho em hạnh phúc như vậy.”
Sau khi ngắm sau xong hai người trở lại phòng ngủ đã gần nửa
đêm, Đồng Yên nhìn trong phòng duy nhất có một cái giường khẽ cắn chặt môi, cúi
đầu không biết làm sao (Vi: ngủ cùng chứ còn sao nữa ~_____~). Lăng Khiên từ
bên ngoài bưng vào hai chén nước, thấy bộ dạng xấu hổ đỏ mặt của tiểu sủng vật
thì cười cười, đem chén nước đặt ở đầu giường, sau đó ngồi xuống giường ôm lấy
cô ngồi trên đùi mình, cằm cọ vào đầu cô nói nhỏ: “Có muốn anh ngủ trên ghế
salon không?”
Đồng Yên sửng sốt một chút, ngẩng đầu thì thấy nụ cười gian
manh của anh thì mắng anh một câu: “Chán ghét!”
Lăng Khiên một trận cười to, trực tiếp đem cô đặt trên giường,
đắp chăn cho cô sau đó lấy ra hai viên thuốc từ trong ví cho vào miệng, uống
thêm vài ngụm nước ấm.
Cô xoay người nắm lấy ống tay áo của anh lo lắng hỏi: “Anh
không thoải mái à?”
Anh lắc đầu cười cười, trực