
không hề bàn bạc công
việc mà chỉ nhìn thiệp mời trong tay nhíu nhíu lông mày, bộ dáng rất khó nghĩ.
“Haizzz! Cậu nói xem tôi có nên mang Yên Yên theo không?”
Anh nhìn về người đàn ông đối diện hỏi.
Lục Tư Triết nhàn nhã
uống cà phê, mạn bất kinh tâm nói: “Tất nhiên là đi rồi. Cậu không phải đã sớm
nghĩ đến việc công bố thân phận cô ấy trước báo giới sao? Lần này nghiệp giới tổ
chức thương thảo nhất định sẽ có không ít các tờ báo chờ đợi. Đây là một cơ hội
không tệ.”
Lăng Khiên sờ sờ mi tâm, gật đầu: “Tôi cũng nghĩ như vậy.
Nhưng mà Tiếu Diệc Trần cũng sẽ đi.”
Lục Tư Triết nhìn anh trầm ngâm một chút nói: “Cậu đối với Đồng
Yên không tin tưởng sao?”
Lăng Khiên cúi đầu, vuốt vuốt bật lửa, thanh âm thầm chìm
trong miệng: “Tình yêu của cô ấy đối với người đàn ông kia quá sâu nặng. Bây giờ
tôi cũng không biết cô ấy có còn yêu cái tên họ Tiếu kia không nữa.”
Lục Tư Triết cau mày: “Tôi thấy cô ấy bây giờ đối với cậu đã
rất tốt. Có nên không còn ý kiến gì đối với Tiếu Diệc Trần nữa?”
Lăng Khiên ngả người tựa vào lưng ghế, hai tay chà xát mặt
nhưng cũng không thể xua tan đi vẻ mặt mệt mỏi cùng đáy mắt nhàn nhạt cô đơn:
“Tư Triết! Đến bây giờ tôi cũng không
dám hỏi cô ấy xem là cô ấy đối với tôi có cảm giác gì, Tôi cảm thấy bây giờ tôi
đang hưởng thụ những thời khắc, giây phút ngọt ngào, hạnh phúc; nhưng không biết
đến lúc nào thì chúng sẽ biến mất sạch sẽ. Loại cảm giác này thực con mẹ nó
không tốt.”
Lục Tư Triết uống nốt chỗ cà phê cuối cùng, đứng lên nói:
“Tín nhiệm cũng là một phần của yêu thương. Cậu phải toàn tâm toàn ý yêu cô ấy,
nhất định phải tin tưởng cô ấy. Mang theo cô ấy đi đi, thuận tiện quan sát xem
lúc cô ấy đối mặt với Tiếu Diệc Trần có phản ứng như thế nào. Nói không chừng
là sẽ không có cảm giác gì cả, như vậy cậu
cũng sẽ yên lòng.”
Lăng Khiên khoác tay kên trán, nhắm mắt lại rồi gật đầu thay
cho câu trả lời.
Sau khi Lục Tư Triết rời đi, Lăng Khiên trong chốc lát gọi
điện cho Đồng Yên bảo rằng buổi tối anh sẽ tới nhà cô ăn cơm. Sau khi cúp điện
thoại không bao lâu thì anh lại nhận được điện thoại của Lý Duệ.
“Gọi tôi có chuyện gì không?” Giọng nói của anh có chút mệt
mỏi, lười biếng.
“Sao lại ỉu xìu như vậy? Mấy hôm trước không phải là đường
làm quan rộng mở sao?”
“Đừng có nói nhảm nữa. Tâm tình tôi hiện giờ đang không tốt.
Có chuyện gì thì nói ngay đi.”
“Mấy ngày trước Trần Dương cổ phiếu giảm hai phần trăm. Có một
nhóm mua vào vô cùng điên cuồng, không giống như là người mua bình thường. Tôi cũng kiểm tra một
chút rồi, cũng là những kẻ nhân lúc hỗn loạn mua vào, đoán chừng là có người mở
ra trương mục bất đồng thao tác.*
*(Vi: :D, chỗ này làm ăn, nói về cổ phần công ty gì
đó Vi không hiểu lắm, mọi người ai hiểu thì bảo Vi để Vi sửa, còn ko hiểu thì
thôi nhé, cũng chẳng ảnh hưởng gì lắm đâu. Chỉ cần hiểu là Lăng Khiên phân phó
Lý Duệ quản lý, quan tâm đến vấn đề gì đó của Trần Dương, có ảnh hưởng lớn đến
tập đoàn này thôi là được rồi. Đọc đi về sau sẽ rõ . Anh thật là thâm hiểm ý :X:X:X).
“Có thể tra ra được là ai không?”
“Cũng có thể, nhưng cần chút thời gian. Cậu đại khái là có
phương hướng gì không?”
“Bọn họ ăn vào bao nhiêu?”
“Bây giờ cũng không nhiều lắm, không đạt tới tiêu chuẩn của
một cổ đông.”
Lăng Khiên trầm mặc một hồi rồi nói: “Cậu từ những người
thân quen của Tiếu Diệc Trần và vợ của hắn điều tra thêm xem thế nào.”
“Ok. Có tin tức gì sẽ lập tức báo cho cậu. Cậu chuẩn bị đến
khi nào thì bắt đầu ăn vào cổ phần Trần Dương?”
Lăng Khiên nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ nói thật nhỏ: “Chờ
thêm một thời gian nữa.”
Lý Duệ định hỏi anh trong lòng còn chờ cái gì, bất quá suy
nghĩ một chút rồi bỏ qua. Quan hệ của Đồng Yên và Tiếu Diệc Trần không đến phần
anh quan tâm. Chắc là cậu ấy bận tâm đến suy nghĩ của Đồng Yên, do đó Lý Duệ
không có nói thêm gì nữa, “Ừ” một tiếng rồi cúp máy.
Buổi tối Lăng Khiên lái xe đến nhà trọ của Đồng Yên, khi đó
trên bàn ăn đã bày bốn năm món thức ăn và một bát canh. Dù nhiều món nhưng lượng
chỉ có chút ít. Anh vừa ăn cơm vừa hỏi: “Sao thức ăn hôm nay mỗi món chỉ có
chút ít như vậy thôi?”
Đồng Yên gắp thức ăn cho anh, giảo hoạt cười cười: “Giá cả
tăng cao.”
Lăng Khiên cười khẽ: “Anh từ
bây giờ sẽ ăn thật nhiều.” (Mọi người có thấy điểm gì lạ ở anh so với
các chương trước không :-“? Ai đoán được sẽ có thưởng >:))
Đồng Yên le lưỡi: “Vậy thì cũng sẽ không cho anh ăn. Anh ý,
lúc thì ăn cơm như cá ăn, lúc thì ăn không biết no, có bao nhiêu ăn bấy nhiêu,
cứ thế lần nào dạ dày cũng không thoải mái. Sau này em sẽ nghiêm khắc khoán lượng
cơm của anh. Cơm cũng chỉ đủ cho hai người thôi, muốn ăn nhiều hơn cũng không
có mà ăn đâu.”
Anh sững sờ ngơ ngác, cắn đũa hồi lâu không có phản ứng
(cute quá T____T), sau đó cúi đầu hùng hục ăn cơm, nhưng anh mới ăn được vài miếng,
mu bàn tay đã bị cô dùng đũa gõ gõ.
Đồng Yên bất mãn nhìn anh chằm chằm nói: “Anh ăn từ từ
thôi.”
Anh nhìn cô, ánh mắt sáng long lanh, nụ cười càng thêm sâu.
Sau khi bữa cơm diễn ra được một nửa, Lăng Khiên nói: “Ngày
mai giới hành