
nghề truyền thông mở một cuộc gặp mặt giữa các công ty (hành nghề
thương thảo), chính là đi đến một làng du lịch vui chơi giải trí một chút. Em
có muốn đi cùng anh không?”
Đồng Yên múc cho anh thêm một bát canh, cau mày: “Hành nghề
thương thảo? Em đi có thích hợp hay không?”
“Có gì mà không thích hợp chứ. Em cũng không phải đi chuyến
này có thể làm cho em biết thêm không ít kiến thức về công việc đạo diễn, đối với
sự nghiệp sai này của em tuyệt đối có lợi.”
Cô cầm lấy muỗng nhỏ, như
có điều gì suy nghĩ nhìn anh: “Anh không phải nói em là sủng vật nhỏ bé
(tiểu sủng vật) của anh sao? Em sau này nếu trở thành một nữ cường nhân, anh sẽ không phải cảm thấy rất
không thoải mái hay là có cảm giác thành tựu gì sao?”
Lăng Khiên tức cười, cúi đầu uống hai hớp nước canh mới ngượng
ngùng cười nói: “Tiểu sủng vật hóa ra cũng thù dai. Nhưng nếu em thật sự không
muốn đi thì thôi, cũng không sao”. Nói xong câu đó, trong lòng anh cũng không
thể dễ dàng nói là mất mát nhiều hay ít, nhưng dù sao anh cũng cảm thấy
như cỗ khí bị ngăn ở lồng ngực đến nỗi rất
khó chịu.
Đồng Yên thở dài: “Anh muốn em đi thì em nhất định sẽ đi,
anh không cần phải tìm gì nhiều lí do vòng vo tam quốc đâu. Chỉ cần anh nói:
“Yên Yên, anh hi vọng ngày mai em đi cùng anh” là được rồi.”
Tay đang cầm thìa uống canh của anh dừng lại chốc lát. Nhất
thời anh cũng không biết nên có phản ứng gì, cho đến khi bàn tay ấm áp của cô nắm
lấy tay anh.
“Lúc ăn cơm đừng suy nghĩ gì cả, lát nữa dạ dày sẽ rất khó
chịu. Anh ngoan ngoãn uống một chút canh đi, ngày mai em sẽ đi cùng với anh,
hơn nữa còn là cam tâm tình nguyện.”
Đồng Yên nhìn anh cười, đôi mắt to và trong trẻo không lẫn
tia tạp chất nào, tinh khiết đến mực làm tâm người khác rung động.
Lăng Khiên gật đầu, cả lòng anh ngập tràn nỗi xúc động. Anh
cảm thấy có lẽ anh đã nắm bắt được cái gì đó, nhưng cụ thể là cái gì thì lại
không hề thấy rõ.
Sáng sớm ngày thứ bảy hai người đều nghỉ phép một ngày, lái
xe tới vùng ngoại thành, ở trong một khách sạn bốn sao cách bờ biển rất gần.
Sau khi dừng xe, Lăng Khiên lấy hành lý trong cốp xe ra, nắm lấy tay Đồng Yên
đi tới và dừng lại trước đại sảnh.
Đồng Yên khó hiểu nhìn anh: “Sao vậy?”
Anh xoay người xin cô nói nhỏ: “Tiếu Diệc Trần cũng tới.”
Cô hơi sững sờ, sau đó cười cười: “Một cuộc thương thảo trọng
yếu như vậy, lão tổng tập đoàn Trần
Dương đến tham gia cũng không có gì kì quái.”
Anh nhìn nụ cười bình tĩnh trên mặt cô, đáy lòng nháy mắt bị
trấn động, anh có chút không xác định mở miệng: “Em không sợ đối mặt với hắn?”
Cô nhìn thẳng anh nhẹ nhàng lắc đầu, nắm thật chặt lấy tay
anh: “Em không sợ. Anh ta cũng sẽ không ăn em, cho dù có em cũng sẽ chạy tới
núp phía sau anh, anh cùng với hắn PK(đồ sát). Anh ta đánh sẽ không lại anh.”
Lăng Khiên bật cười, vuốt vuốt tóc cô một lần nữa rồi dẫn cô
đi vào.
Vào phòng, rửa mặt qua một chút rồihai người thay y phục
chính thức chuẩn bị tham gia yến hội buổi trưa.
Lăng Khiên ôm Đồng Yên mới từ thang máy đi ra ngoài đã nghe
thấy một trận xôn xao. Quay về phía phát ra âm thanh thân thể anh rõ ràng ngẩn
ra. Cô cũng nhìn về phía cửa, thấy thân ảnh quen thuộc kia, trong lòng cô vẫn
là hơi run lên một cái.
Trong khi hai người đang rơi vào trạng thái trố mắt nhìn sự việc trước mắt, đám kí giả đã phát hiện ra bọn
họ, rất nhanh đã có người cầm camera chạy tới hỏi.
“Lăng tổng, xin hỏi ngài đối với việc lần này chính phủ cử
hành thương thảo có ý kiến gì không?”
“Lăng tổng, mới vừa rồi Tiếu tổng nói Trần Dương cùng Viễn
Đông sẽ cùng nhau cạnh tranh nhau về truyền thông nghiệp của thành phố G, ngài
thấy thế nào?”
“Lăng tổng, cô gái bên cạnh ngài là bạn gái của ngài hay
cũng giống như là thư ký giống như thư ký
của Tiếu tổng vậy?”
“Lăng tổng, bây giờ đang có tin đồn ngài đang có quan hệ vô
cùng thân mật với một người bạn gái. Xin hỏi người bạn gái đó của ngài có phải
cô gái xinh đẹp này không?”
“Lăng tổng,…”
…
Đối với ánh đèn liên tục lóe sáng bốn phương tám hướng xung
quanh mình, Lăng Khiên theo bản năng đem Đồng Yên ôm vào trong ngực. Khi thấy
có một kí giả đuổi theo Đồng Yên chụp hình, anh lập tức tối sầm mặt lại, trầm
giọng mở miệng: “Các vị không nên làm phiền đến bạn gái tôi. Mọi vấn đề của mọi
người chờ đến sau khi cuộc thương thảo
này kết thúc, tôi sẽ đặc biệt dành ra thời gian là nửa ngày tiếp nhận phỏng vấn
của mọi người. Còn bây giờ xin nhường đường một chút.”
Giọng anh không cao nhưng lại lộ ra khí thế uy nghiêm, lại
phối hợp với ánh mắt sắc bén của anh làm cho người ta không rét mà run. Phần lớn
kí giả đã thối lui, chỉ có mấy người không muốn sống tiếp tục tìm cách chụp lấy
một bên mặt Đồng Yên.
Lăng Khiên ôm Đồng Yên vừa mới đi được hai bước thì thấy Tiếu
Diệc Trần đi tới tiếp đón. Nhìn thấy cô gái đi bên cạnh anh ta, Lăng Khiên cả
người giống như bị đánh một phát cảnh cáo, trong nháy mắt cả người bị chấn động
không có phản ứng, trong miệng thoát ra một cái tên “Yên Nhi”.
Đồng Yên nhận thấy thân thể anh trong nháy mắt căng thẳng,
ngửa đầu nghi hoặc nhì