
g xảy ra chuyện gì đi?
Đoàn người đáy lòng đang
buồn bực, khi nhìn thấy rèm xe ngựa được vén lên, thân hình cao lớn đi ra, mà
trong lòng hắn còn ôm một nữ tử, tất cả đều chuyển thành biểu cảm trợn mắt há
hốc mồm.
Bọn họ có hay không nhìn
lầm. Trang chủ luôn luôn không gần nữ sắc, lạnh lùng nghiêm khắc, lúc này nhưng
lại mang về đến một vị nữ tử, lại còn vô cùng thân thiết ôm nàng.
“Đại ca đi lần này có
thuận lợi không?”
Từ trong đám người đi ra
một vị nữ tử minh diễm động lòng người, mắt phượng thông minh không chút khách
khí nhìn thẳng nữ tử trong lòng hắn.
Khá lắm thanh tú thon
thon, là loại cô nương người ta vừa thấy đã thương. Cũng khó trách đại ca cử
chỉ khác thường, cứ nhìn tư thái kia, biểu hiện đại ca đối vị cô nương không
biết là hôn mê hay là ngủ này, có bao nhiêu để ý.
“Dung Dung, muội đi theo
ta.”
Thượng Quan Ngân liếc
tiểu muội một cái, không để ý nàng ánh mắt tò mò, ôm người trong lòng, thẳng đi
vào bên trong trang. Tôi tớ vây xem thấy thế, đều tự như chim thú mà giải tán
đi, không dám ở lại nhiều chuyện.
Thượng Quan Dung hai
tròng mắt toát ra hứng thú, chu môi khẽ nhếch, đối với nam nhân lạnh lùng đi
phía sau, thấp giọng nói:
“Đường Ưng, đại ca chỉ sợ
là đã động tình, ngươi nói ta có phải hay không sắp có thêm đại tẩu?”
Nam nhân phía sau hừ lạnh
một tiếng, khóe môi khẽ nhếch:
“Đại ca ngươi còn chờ
ngươi.”
Thượng Quan Dung tựa hồ
sớm đoán trước được phản ứng lãnh đạm của hắn, hai tròng mắt xẹt qua một chút
giảo hoạt, dung nhan minh diễm giơ lên một chút ý cười mị nhân.
“Ngươi người này thật đúng
là không thú vị, cẩn thận cứ bộ dạng thế này sẽ không cưới được ai làm nương tử
đâu, đến lúc đó cũng đừng cầu ta ‘chủ tử ‘ này giúp ngươi nha.”
Sung sướng nói xong,
tiếng cười như chuông bạc, đi vào bên trong trang.
Nam nhân phía sau vẫn
khuôn mặt lạnh lùng, ác liệt trừng mắt thân ảnh xinh đẹp của nàng rời đi.
Vô Trần hiên nội*, thiên
hạ trên giường ngủ say trong bộ dáng xinh đẹp, vẻ đẹp làm người ta khó có thể
dời tầm mắt.
*Vô Trần hiên nội: Sạch
sẽ, tinh khiết không nhiễm chút bụi trần nào.- Trong này là tên của một nơi
trong Minh Nguyệt sơn trang.
Sau khi xem kỹ xong miệng
vết thương trên trán nàng, cũng đem mạch chẩn xong, Thượng Quan Dung thân thiết
nhìn thẳng hắc đồng của huynh trưởng.
“Miệng vết thương trên
trán nàng không đáng ngại. Theo biểu hiện mạch tượng của nàng cho thấy trong
não của nàng khả năng có cục máu đông, xác nhận là do tổn hại từ trong não.
Muội đoán đây là nguyên nhân làm cho nàng biến ngốc. Nhưng về phương diện này
muội cũng không rõ, mời tha thứ tiểu muội bất lực.”
Thượng Quan Dung nếu
không phải nghe đại ca chính miệng thuyết minh sự tình xảy ra, thật đúng là
không thể tin được, một cô nương xinh đẹp như vậy, lại là cái ngốc tử, thật sự
rất đáng tiếc.
“Ngay cả muội cũng không
có biện pháp, chẳng lẽ Liên Nhi sẽ si ngốc như vậy cả đời sao?”
Thượng Quan Ngân tuy là
sớm nhận nàng choáng váng, nhưng chỉ cần có một tia hy vọng, hắn cũng nhất định
phải chữa tốt cho nàng.
“Nếu là sư huynh, có lẽ
hắn biện pháp không chừng. Nhưng hắn thích đi khắp nơi hành nghề y, trong
khoảng thời gian ngắn chỉ sợ rất khó tìm được hắn.”
Thượng Quan Dung nhớ tới
một người, người này y thuật cao hơn nàng rất nhiều.
“Ta sẽ lập tức phái người
đi tìm, vô luận như thế nào nhất định phải tìm được hắn.”
“Trừ bỏ sư huynh ra, nói
không chừng cũng sẽ có kỳ tích xuất hiện ở trên người nàng.” Không đành lòng
thấy đại ca thất vọng, đành phải ra tiếng an ủi, nàng cũng không hy vọng Thủy
cô nương cả đời là ngốc tử.
“Kỳ tích, có khả năng
sao?”
“Ai nói không có, thiên
hạ sự vô kì bất hữu*, ta từng nghe nương đề cập qua, có người bị thương ở đầu,
thành mất trí nhớ hoặc là mắt bị mù hay là tạo thành rất nhiều chứng bệnh.
Nhưng trải qua kích thích hoặc là va chạm lại một lần nữa, có người nói kì tích
xuất hiện toàn là điều tốt. Có lẽ chúng ta cũng có thể......” Thượng Quan Dung
một mặt nóng lòng muốn thử, chờ mong xem sắc mặt âm trầm đại ca.
*Thiên hạ sự vô kì bất
hữu: Trong thiên hạ không
chuyện lạ gì là không có.
Mẫu thân đã qua đời
của hai người, chính là xuất thân từ nhà thần y thế gia, hai huynh muội từ nhỏ
đều từng học qua y thuật, chẳng qua về sau Thượng Quan Ngân say mê võ học, y
thuật học không kĩ bằng muội muội này.
“Muội đừng mơ, nếu muội
dám động đến một sợi lông tơ của nàng, ta tuyệt không tha cho muội.”
Hắc đồng lạnh lẽo nhìn
chăm chú nàng, đáy lòng tuy rằng hiểu được tiểu muội khôn khéo này chính là thử
hắn, vẫn cứ không thể chịu đựng được ra tiếng cảnh cáo.
“Muội hiểu được. Đại ca,
huynh lần này mang nàng trở về có tính toán gì không?”
Chiếm được chứng thực từ
chính miệng đại ca, Thượng Quan Dung cười đến giống như con hồ ly.
“Mười ngày sau, muội sẽ
có thêm đại tẩu.” Hắc đồng trừng mắt nhìn nàng một cái, nhẹ nói.
“Đại ca, Dung tiểu muội
nhắc nhở, huynh là người đứng đầu một trang, chẳng lẽ không sợ người trong
thiên hạ chê cười sao?”
Tuy rằng sự tình là ở
trong dự kiến của nàng, nhưng vẫn không khỏi v