
không biết sau
này Ngọc Dao tiên tử phải trở về đối mặt với hình phạt của Thiên Quy thế nào?"
Ta nói: "Lúc ấy ra tay vội vàng, đến lúc trở về mới nghĩ cẩn thận. Thiên Khiển lần này chắc chắn liên lụy đến rất nhiều người vô tội, cũng không phải chuyện tốt gì. Nhưng theo quy củ, ta cãi lại mệnh trời có lẽ sẽ bị phạt, nhưng ta cam tâm tình nguyện, cũng chẳng thể nói gì hơn, chỉ
là..."
Cứu con sói đói, thì Đông Quách tiên sinh là ta đây không biết có còn cơ hội mà trở về hay không?
Nhạc Thanh thấy ta buồn phiền hỏi: "Tiên tử nhíu mày như vậy, là có
chuyện gì lo lắng sao? Kể xem Nhạc Thanh có thể chia sẻ một hai không?"
Hiếm khi ta nhiều tâm sự như thế này, vừa sợ hãi tương lai và an nguy
của mình, vừa hoang mang không hiểu chuyện nam nữ thực ra là cái gì?
Nhưng lo lắng hơn nữa chính là an nguy của sư phụ hiện giờ, cùng với đại họa ta sẽ gặp phải sau khi cãi lại mệnh trời, vì vậy trả lời: "Kẻ mà
Thiên Khiển đánh xuống kia, ta đã sửa lại thiên mệnh nên hắn chắc chắn
đã thoát được, không biết về sau còn làm ác thế nào nữa. Chuyện trong
thiên hạ này đều có nhân quả báo ứng, hắn về sau có tạo nghiệt thì ta
cũng không tránh khỏi một phần trách nhiệm. Ác ma này quá hung ác, xem
hàng vạn sinh linh như không. Nghĩ đến đây ta còn phiền não hơn so với
chuyện mình gặp xui xẻo..."
Bạch Quản rất mẫn cảm: "Sư phụ gặp chuyện xui xẻo?"
"Không!" Ta không dám đem chuyện Tiêu Lãng ra kể, chỉ có thể kiên quyết phủ nhận.
Nhạc Thanh tràn đầy tin tưởng: "Tiên tử pháp lực vô biên, chúng ta trực tiếp tìm yêu ma kia ra mà tru sát mới là thiên đạo."
Nếu có bản lĩnh tru sát Tiêu Lãng thì ta đã không làm Ngọc Dao tiên tử, đi làm nguyên soái ba quân Thiên Giới luôn cho rồi.
Đối với đề nghị của Nhạc Thanh, ta chỉ có thể cười khổ vài tiếng đáp lại.
Tiễn Nhạc Thanh về, ta mang quà cáp sang thăm hỏi Chu Thiều, hắn ta nằm
trên giường, trên người cuốn đầy vải trắng chặt như cái tượng, khắp
phòng là mùi thuốc, tất cả các nha hoàn bà tử ra vào bưng thuốc rót trà
cho đến tùy tùng của tên thiếu gia này đều chỉ có tướng mạo thường
thường, hẳn là ông nội hắn sau khi nhìn thấu bản tính của hắn xong đã
sắp xếp như vậy đi?
Kí ức của Chu Thiều không bị sửa đổi, vị hôn thê xinh đẹp hiền lành chết thảm khiến tâm trạng của hắn sa sút rất nhiều, ánh mắt nhìn Nguyệt Đồng như nhìn kẻ thù, chẳng may Nguyệt Đồng lại là kẻ càng nhìn càng vừa
mắt, dung mạo xinh đẹp vô song, lại là kẻ giỏi nhất giả bộ ỏn ẻn yếu ớt, nó biến thành hình người mở to con mắt ướt rượt vô tội chui vào trong
chăn, rất thành khẩn mà nói lời xin lỗi... Đầu óc Chu Thiều giờ còn mâu
thuẫn hơn cả ta rồi.
Hắn than ngắn thở dài, mờ mịt hỏi: "Mỹ nhân sư phụ, ngươi nói ta là
người lương thiện mười đời, được Thần Phật phù hộ, kiếp này chắc chắn sẽ có nhân duyên tốt. Nhưng hôm nay chuyện Lưu Uyển chết thảm này đã
truyền ra ngoài, tất cả mọi người đã nói ta có mệnh khắc vợ, còn nhân
duyên gì nữa chứ? Thế là biết Thiên Đạo cũng mắt mờ, đáng thương Uyển
Nhi cô nương, xinh đẹp như hoa như thế mà... hồng nhan bạc mệnh..."
Thần Phật đã chọn cho Chu Thiều nhân duyên tốt, hôm nay bị ngăn trở như
vậy, địch thị là có người cứng rắn sửa lại mệnh số của hắn.
Nhưng mà ta không rõ, Chu Thiều thân là người lương thiện mười đời,
ngoại trừ hơi háo sắc một tí thì cũng không đắc tội với ai, vì sao yêu
ma phải mạo hiểm giết chết vị hôn thê của hắn chứ? Cái này so với tội
nghiệt khi lạm sát người vô tội còn nghiêm trọng hơn, tốc độ lẫn cường
độ của Thiên Khiển cũng mạnh hơn rất nhiều. Mục đích cuối cùng của trận
giết chóc này như là đã căn chuẩn thời gian Thiên Khiển vậy, cố ý dẫn ta vào thâm cốc mà Nguyệt Đồng ở, lấy đồng quy vu tận làm điều kiện ép ta
không thể không dùng toàn bộ pháp lực mà cứu hắn sao?
Điều càng khiến người ta khó hiểu hơn là, sư phụ đã từng nói qua, tam ma Tham - Sân - Si tồn tại cùng trời đất, là bất tử bất diệt, đã ở bên
ngoài Thiên Đạo, cho dù Tiêu Lãng có làm nhiều chuyện ác hơn nữa thì
chắc chắn không phải gặp Thiên Khiển. Hắn đêm qua lại nói vì ta đã ngăn
lại Thiên Khiển nên hắn đã chịu ơn ta...
Hẳn là, yêu ma trong đêm qua không phải là Tiêu Lãng?
Ta càng nghĩ càng không đúng, cái tên Tiêu Lãng chỉ là tên ma nhân này
thuận miệng nói ra, hắn cũng không có chứng cớ gì chứng minh thân phận
của mình. Hơn nữa trận cá cược này cũng như một trò khôi hài, chỉ cần
hắn mang tính mạng sư phụ và các đồ nhi của ta ra dọa thì đảm bảo hắn
muốn làm gì ta trên giường cũng được, tuyệt đối không có ai phản kháng,
vậy sao hắn phải làm nhiều chuyện như vậy?
Tên ác ma tự xưng là Tiêu Lãng này thực ra muốn làm cái gì?
Những bí ẩn trong đầu càng ngày càng nhiều.
"Sư phụ, vì sao người cứ cắn móng tay mãi thế? Gẫy hết cả rồi." Giọng nói lo lắng của Bạch Quản gọi thần trí của ta bay về...
"Không có gì!" Ta vội vàng thả tay xuống, rũ tay áo xuống che dấu vết bị cắn loạn xạ trên đầu móng tay.
Chu Thiều cũng ốm yếu nằm trên giường mà hỏi: "Mỹ nhân sư phụ, vì sao trên cổ người có vết sưng đỏ? Bị muỗi cắn à?"
"Đần!" Nguyệt Đồng nhanh chóng cướp lời, dương dương đắc